Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mồi một bước đi, thực lực của Trần Đức sẽ điên cuồng đề thăng với biên độ lớn,

Nhưng,

Bạch Tĩnh Vân ờ trong sơn động lại không hề mảy may phát hiện, đột phá của Trần Đức rất kín đáo, đến mức cô ta hoàn toàn không biết Trần Đức đang làm gì, thậm chí cảm thấy khí tức của anh càng phát ra yếu ớt và kỳ quái.

Thời gian ba ngày trôi qua, vết thương trên người Bạch Tính Vân đã gan như hồi phục, ba ngày nay ngoại trừ hồi phục vế thương thì cô ta còn quan sát Trần Đức, mặc dù hai người không nói gì, không

có bất kỳ giao lưu nào, nhưng cô ta vô hình có một loại cám giác hạnh phúc và an toàn.

“Cũng không biết bao giờ anh mới có thế tỉnh lại”.

Bạch Tĩnh Vân nhìn khuôn mặt đao tước của Trần Đức, cô ta tự lẩm bấm, gò má lóe lên chút đỏ ửng.

“Mau nhìn đi cô Bạch, ở đây có giấu vết trận pháp, là trận pháp ấn nấp!”

“Không sao, trận pháp ấn nấp này rất tuyệt diệu, nếu như không phải tôi lưu lại ấn ký thần thức trên người Tĩnh Vân, e rằng chúng ta không thế nào phát hiện ra”.

Đúng lúc này bên ngoài sơn động truyền tới hai tiếng nói.

Một bà lão và một người đàn ông trẻ tuổi.

Chính là hai người Bạch Lan Tiên và Tư Đồ Lâm!

“Có thế là Tĩnh Vân bị thương, cho nên đã bày trận pháp trốn ở chỗ này để trị thương rồi”.

Tư Đồ Lâm nói.

“Không, Tĩnh Vân không hề tinh thông chút nào

về trận pháp, trận pháp tinh diệu như vậy chắc hẳn không phải do con bé làm, nhưng đúng là con bé đã ở đây, chúng ta cấn thận một chút, có thể con bé đã rơi vào tay kẻ gian”.

“Vâng”.

Ánh mẵt Tư Đồ Lâm khẽ biến, hắn gật đầu,

Bên trong sơn động,

Sắc mặt Bạch Tĩnh Vân lập tức trở nên có chút khó coi.

Trái tim đột nhiên khuấy động.

Giọng nói bên ngoài cô ta nghe rất rõ, là Bạch Lan Tiên và Tư Đồ Lâm.

Nếu là bình thường, chắc chắn cô ta sẽ không khẩn trương như vậy,

Nhưng bây giờ cô ta lại đang ờ cùng Trần Bát Hoang,

Bạch Tĩnh Vân theo bản năng nhìn về Trần Đức, Trần Đức vẫn nhám mẳt, anh đang tu luyện, trạng thái diệu kỳ, khí tức yếu ớt đến mức sắp biến mất. Cô ta rất rõ đây chắc là đã tu luyện đến một loại trạng thái mấu chốt nào đó, vốn không có dấu hiệu thức tỉnh,

Trước đó, Bạch Lan Tiên đã cảnh cáo cô ta, cấm chỉ mình và Trần Đức qua lại, nếu như bị bọn họ phát hiện trong tình trạng này, trăm phần trăm sẽ xảy ra chuyện.

Làm sao đây? Nên làm thế nào?

Mặt nhỏ của Bạch Tĩnh Vân ứng đỏ, cô ta đi qua đi lại, giọng nói bên ngoài càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cô ta chỉ đành hít sâu một hơi, đi về phía bên ngoài sơn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK