Trong nháy mắt Mục Lâm lựa chọn đi theo Lục nhị gia, ông ta đã tuyệt vọng
rồi, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có, tiếp tục kiên trì thì có ý nghĩa
gì chứ?
Tính mạng trước mắt, cái gì mà đạo nghĩa hay lòng trung thành, tất cả đều là
chó má!
Còn sống mới là chân lý.
“Bác Phúc… bác…”, trong lòng Lục Thư Tuyết hỗn loạn, cô ta thế nào cũng
không ngờ Lục Phúc từ trước đến giờ luôn trung thành và đối xử với cô ta
như con gái lại không chút do dự lựa chọn chú hai của mình!
Cô ta vô cùng đau đớn, bi thương và tuyệt vọng.
“Ha ha, Lục Thư Tuyết, cô đừng trách lão phu. Lão phu có lòng muốn bảo vệ
cô. Chỉ tiếc rằng biểu hiện của cô khiến người khác quá thất vọng, quá ngu
xuẩn, quá đần độn!”
Quả thật Lục Phúc đã trung thành, nhưng loại trung thành này ít nhiều đã
pha tạp một vài lợi ích bên trong. Một khi Lục Thư Tuyết an toàn quay về
nhà, trở thành người đứng đầu nhà họ Lục, ông ta không khác gì người có công.
Nhưng bây giờ xem ra,
Với tính cách và tấm lòng của Lục Thư Tuyết, dù may mắn đến được nhà họ
Lục rồi cũng sẽ bị Lục nhị gia diệt chết, không còn thừa một con đường sống.
“Vì cái thứ gọi là lương thiện chính nghĩa, ngay cả mạng mình cũng bất cần,
ngu xuẩn giống như cô, làm sao đáng nhận được lòng trung thành của Lục
Phúc?” lời Lục Phúc trầm thấp lạnh lẽo: “Thật là không thức thời không biết
Phúc? , lời Lục Phúc trầm thấp lạnh lẽo: Thật là không thức thời, không biết
tốt xấu, cũng không hiểu cha mẹ cô sáng suốt một đời, sao lại sinh ra một
đứa con gái hèn hạ như cô chứ?”
Lời Lục Phúc luôn đè nén ở đáy lòng đều được nói ra hết, ông ta hoàn toàn
quên mất thân phận của mình chỉ là một người làm, nói chuyện cực kỳ khó
nghe, từng câu từng chữ đều giống như từng cây kim đâm vào trong lòng
Lục Thư Tuyết, sắc mặt cô ta tái nhợt, đau lòng đến mức khó có thể dùng lời
diễn tả.
Một giây kế tiếp,
Lục Phúc quả quyết giơ bàn tay lên, tàn nhẫn tự đánh gãy chân mình, rồi sau
đó khập khiễng đi về phía bên cạnh quỷ lùn Hắc Vân.
“Ha ha…”
Quỷ lùn Hắc Vân cười lạnh, gã ta thân là sát thủ cũng không cảm thấy bất
ngờ. Gã ta gặp đã quá nhiều chuyện như này.
Mục Lâm ôm tay, u ám nói:
“Lục Thư Tuyết, em đừng oán trách bọn anh, muốn trách thì trách em quá
ngu ngốc. Nếu như cùng anh lên Truy Phong Sư sớm hơn chút thì đâu có
xảy ra chuyện này? Tất cả đều là em tự rước lấy”.
“Đáng tiếc, ông đây vẫn chưa chơi được em, em sắp chết chắc rồi. Bây giờ
chỉ còn một mình em thì làm sao đối mặt với bọn anh, đối mặt với tiền bối
Hắc Vân? Anh đề nghị em vẫn nên tự giác đi, tránh bẩn tay tiền bối Hắc Vân”.
Nước mắt của Lục Thư Tuyết đã chảy khô. Người thân cận và đáng tin nhất
đã phản bội cô ta rồi, mùi vị này chỉ có cô ta mới có thể biết.
Lục Thư Tuyết có bao nhiêu bi thương, bao nhiêu khó khăn, dù Trần Đức
đứng bên cạnh uống rượu cũng có thể cảm nhận được Không ngờ một cô
đứng bên cạnh uống rượu cũng có thể cảm nhận được. Không ngờ một cô
gái lương thiện như vậy lại gặp phải chuyện này.
“Thư Tuyết, cậu Mục nói không sai. Bây giờ không còn ai đứng bên cạnh cô
nữa. Cô vẫn nên tự sát đi, chí ít cũng không có quá nhiều đau khổ”, Lục
Phúc cũng đang nhìn chằm chằm Lục Thư Tuyết, ông ta cũng khuyên cô ta tự sát.
Sẽ không có quá nhiều đau khổ? Chẳng lẽ còn chưa đủ đau khổ sao? Lục
Thư Tuyết cắn chặt hàm răng, cô ta dần dần rút kiếm trong tay, ánh mắt dứt
khoát lại kiên quyết, giọng nói đáng yêu trở nên lạnh lùng như băng lạnh.
“Một mình thì sao? Tôi là con gái của Lục Chiến, hai chữ tự sát sẽ mãi mãi
không xuất hiện trên người tôi!”
Dù chết!