Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hiểu? Tạo sao tôi phải hiểu?”, Trần Đức quét nhìn Ngụy Vô Minh, sâc mặt không một chút thay đối, thậm chí vẻ mặt cũng trước sau như một.

“Vô Song môn thành lập từ ngàn năm nay, từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay quả thật không dễ dàng, tôi thật sự hy vọng cậu có thể đột phá, chỉ là…”

“Cũng vì tôi không đột phá thì muốn giết tôi?”, Trần Đức bình tĩnh hỏi ngược lại.

Ngụy Vô Minh lắc đầu: “Không, Vô Song môn tôi há chỉ vì như vậy mà phải giết người? Chỉ là… chỉ là cậu đắc tội với nhà họ Ưng ờ Vân Tiêu Giới!”

“Bọn họ sợ… sợ nhà họ Ưng trả thù nên muốn mang đầu của cậu đến lấy lòng nhà họ Ưng cầu xin nhà họ tha thứ”.

“Vậy sao… Trần Bát Hoang tôi từ trước đến nay quyết không làm liên luỵ đến người khác”.

“Cậu làm được sao? Bát Hoang, quả thật cậu là một người rất giỏi, tôi hiểu cậu, cậu trọng tình nghĩa, trọng ân tình, tâm huyết, nhưng… cậu vẫn quá ngây thơ, không đú hiếu về Vân Tiêu Giới, càng không biết gì về nhà họ Ưng ở Vân Tiêu Giới cả!”

Đột nhiên Ngụy Vô Minh cảm thấy có chút bi thương và nực cười, chàng thanh niên trước mặt vậy mà vẫn rất rất rất ngây thơ, dựa vào tình hình bảy giờ của anh, lấy cái gì ra mà đối phó với nhà họ Ưng?

Dựa vào nằm mơ hay suy nghĩ chủ quan?

“Vi vậy, bọn họ muốn giết tôi, ông đã đồng ý, thậm chí đây chính là chỉ thị cùa ông?”, Trần Đức u ám hỏi, chồ sâu trong tròng mắt đã dần trở nên

lạnh lẽo.

“Không phải, nhưng tôi không có cách nào ngăn cản”, Ngụy Vô Minh nói xong liền lui vào trong đám người.

“Nghiêm Sương, cậu còn đang chờ cái gì, vẳn chưa ra tay?”, lúc này, Đinh Nghi trực tiếp ra lệnh: “Làm thịt hắn!”

“Tuân lệnh!”

Trong phút chốc, Nghiêm Sương rút kiếm, một kiếm xuất ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, nơi lưỡi kiếm xoẹt đến trực tiếp rạch ra một kẽ hờ nhỏ xíu.

Nháy mât,

Nhiệt độ trong không gian bỗng nhiên hạ xuống,

Nước sông Tây Lưu chẩy ngược lên, hình thành từng cây cột nước, bóng dáng Nghiêm Sương lóe sáng, chân đạp cột nước, chạy thẳng về phía Trần Đức.

“Trần Bát Hoang, một thâng phế nhân như mày có thể chết dưới lưỡi kiếm của Nghiêm Sương tao là vinh hạnh của mày, mày nên vui mừng vì được chết có thể diện!”

Nghiêm Sương cười gằn, hắn mang theo hai trăm phần trăm tự tin giết chết Trần Bát Hoang, vừa nghĩ tới Trần Đức sẽ đổ máu tại chỗ, hắn liền hưng phấn, không ngừng dâng lên vẻ khát máu.

Nói xong,

Kiếm của hẳn tỏa ra ánh sáng chói mắt khắp tám hướng, hân phải dùng một kiếm xán lạn nhất, khí chất nhất chém chết Trần Đức.

Mấy ngàn người đang nhìn hắn,

Dù là giết một con gà, hắn cũng phải dùng đến toàn lực!

Đế cho tất cả mọi người nhìn thấy sức mạnh của hần, nhìn thấy thiên phú và tiềm lực của hân ra sao!

“Thất Sát kiếm!”

Một tiếng quát to vang lẻn, Nghiêm Sương vận dụng võ kỹ mạnh nhất, ánh sáng toát ra trong tay hắn lúc này trở nên vô cùng đỏ thắm, cùng lúc đó tràn ra một mùi máu tanh nồng nặc, cực kỳ gay mũi.

Thanh kiếm kia như đang tắm máu tươi, lại giống như mặt trời đỏ lơ lửng giữa không trung.

“Thất Sát kiếm! Vậy mà hắn lại luyện thành Thất Sát kiếm!”

“Thiên phú của Nghiêm Sương mạnh như vậy sao?”

Chúng đệ tử của Vô Song môn cực kỳ khiếp sợ, đây chính là một trong ba Võ kỹ Hoàng Giai, đại diện cho tuyệt học cao nhất của Vô Song môn!

Hân… luyện thành từ bao giờ vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK