Nhiệm Nhất Phát nói ra hai chữ này như thực sự gặp tai họa, trong phút chốc, sắc mặt trở nên đen như than, thét lên rồi ngã thẳng xuống đất, hóa thành vũng máu ngay tại chỗ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Rốt cuộc sương đen đó là cái gì?”
“Lùi lại!”
Cái chết của Nhiệm Nhất Phát khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an, lúc này điên cuồng lùi lại.
Cùng lúc đó.
Có thể thấy rõ ràng, cơ thể Ngô Thanh Phong bành trướng lên, đỉnh đầu mọc sừng trâu vàng đen, người cao hơn ba mét, cảnh giác nhìn chằm chằm quan tài, đây là bản thể của ông ta, ông ta vừa hiện ra bản thể thì sương đen rút lui.
Sau hai cánh tay Tôn Thánh Thanh mọc ra đôi cánh bằng xương, cánh xương trắng nối từng khớp, giang hai cánh ra, như hai luồng chớp điện màu trắng chém vào trong sương đen, vung lên quạt cho khí sương màu đen đó phải lùi về.
Thực tế trong số hơn mười người trên sân chỉ có sáu người là nhân tộc thuần túy chân chính.
Diêu Diệc Khả xuất hiện với tầng tầng cánh hoa bao bọc quanh thân ngăn cách làn sương mù màu đen kia, tấm lưng Vương Hoặc mọc lên lớp vỏ cứng chắc hình mai rùa rồi thụt vào trong.
Phản ứng của hơn chục người này tương đối nhanh nhạy, yêu tộc phục hồi bộ phận nhất định, nhân tộc thì tế ra pháp bảo đế ngăn chặn sương mù đen ở bên ngoài.
Ngoài Ngô Thanh Phong, Tôn Thánh Thanh, Diêu Diệc Khả cùng Vương Hoặc còn có một số đại yêu khác, bao gồm một con hổ trắng cao tới năm sáu mét, một con rắn đen hai chân với cặp mắt đỏ ngầu, một con vượn cao hơn chục mét cùng một con chim quái lạ toàn thân phủ hai màu đỏ vàng dài khoảng 30 mét.
Những con quái vật khổng lồ tụ tập cùng một chỗ này tạo nên một sức ép như có thể nghiền nát mọi thứ, Trần Đức không khỏi kinh ngạc khi lần đầu tiên đụng phải một thế trận áp bức như thế này.
Đại Thiên Thế Giới, vạn tộc sum
vầy.
Quả nhiên danh bất hư truyền!
“Đinh!1
“Đinh!
Tào Nam Thiên hiến tế một chiếc cối vàng, cối vàng vọt thẳng lên không trung tỏa ra một vòng ánh sáng tốt lành, bao phủ Trần Đức và Hồn Châu vào bên trong, ngăn chặn tất cả tà ác xâm lược.
“Cũng may…”, Tào Nam Thiên có chút vui mừng: “Lúc trước có một vị cường giả thuộc phật giáo tặng lại chiếc cối vàng này cho tôi, nói rằng có thể trừ tà tránh nạn, không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng tới nó, cậu Trần, cỗ quan tài đó quá quỷ dị, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi”.
“Bùm Bùm!”
Trần Đức vừa định mở lời thì một bức màn sáng đột nhiên xuất hiện từ phía trên bầu trời đen kịt, nó che phủ toàn bộ Thiên Tự Các, hoàn toàn ngăn trở hơi thở của thế giới bên ngoài và biến
nơi này thành một thế giới độc lập.
Tào Nam Thiên sởn gai ốc: “Là ai, vậy mà có thủ đoạn bậc này!”
Thiên Tự Các có trận pháp bảo vệ, để tạo lên được loại ngăn cách này chắc chắn không phải là ai trong số những người đang có mặt có thể làm được.
Tào Nam Thiên vừa dứt lời.
Lại thấy một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong làn sương mù đen kia!
Là một dáng người rất cao, rất lớn!
Là một người đàn ông.
Trông có vẻ rất trẻ tuổi nhưng lại cao tới hàng trăm mét, sau lưng hắn mọc hai cánh tỏa ra vầng ánh sáng thánh thiện giống như một vị thần, cao
to uy võ, nước da còn trắng nõn hơn cả phụ nữ, giống như một thiên sứ vậy.
Nhưng trên gương mặt hắn lại hiện lên một loại lãnh đạm cùng thản nhiên nhìn xuống tất cả sinh linh.
Khoảnh khắc hắn xuất hiện, tất cả mọi người đều sững sờ phát hiện mình giống như đang bị giam cầm, hoàn toàn không thể cử động nổi, rõ ràng không có cảm giác bị trói buộc nhưng trong im hơi lặng tiếng lại không thể cựa quậy, dường như đã biến thành những tác phẩm điêu khắc.
“Mau, nhóc con, mau che giấu hơi thở lại!”, cùng giây đó lời nhắc nhớ của Thiên Yêu Hoàng cũng vang lên, trong giọng nói còn mang theo sự lo lắng: “Phiền phức thật sự tới rồi!”
Không cần Thiên Yêu Hoàng nhắc nhở, Trần Đức đã che đậy hơi thở của mình.
Người tới với thân hình cao hàng trăm mét xuôi trong dòng máu thần ma!
Đúng vậy, là dòng máu thần ma cùng một nguồn gốc với dòng máu trong cơ thể Trần Đức.
Cũng chính là nói tên nhóc đó là thần!
Đến từ nước Vĩnh Hằng!