Sức mạnh ấy đủ đế dời núi lấp biến!
Phút chốc, nắm đấm của cả hai lập tức đập vào nhau!
“Ầm!”
Một tiếng nố chợt vang lẽn, nơi nắm tay hai người đụng vào nhau tỏa ra từng luồng sóng gợn, một lớp bụi mù như cây nấm lập tức bùng lên.
“Rắc, rắc, rắc…”
Ngay sau đó, một cảnh tượng đáng sợ đã xảy
Chỉ thấy, tay của Vương Chính Thanh đầm đìa máu tươi, ngón tay, bàn tay đều biến hình, vặn vẹo, cơ bắp nứt toạc, xuất hiện vô số vết máu!
Mà nẳm tay của Trần Đức lại không hề hấn gì!
Không những không sao, mà thậm chí còn như một cái máy khoan điện, vẫn chẳng có gì cản nổi tiếp tục đấm tới!
Máu tươi bắn ra, nắm tay Trần Đức như một cây búa nện lên ngực Vương Chính Thanh.
“Bốp!”
Vương Chính Thanh hộc máu, cơ thể như diều đứt dây bay lên cao rồi rơi bịch xuống đất cách đó mười mấy mét, lại lăn mấy vòng, vừa hay dừng lại bên chân Cung Trường Lâm.
Cung Trường Lảm cứng lại, dại ra, nét mặt già nua run rấy, khó có thế tin nhìn chằm chằm Vương Chính Thanh bên chân!
Ba gã trưởng lão Lý Thanh Nguyệt, Từ Thái
Khôn, Đồ Trường Sinh cũng ngơ ngác.
Trong lòng 5000 đệ tử cũng hoáng sợ, gần như không thở nối!
Một quyền đánh bay Vương Chính Thanh!
Ánh mắt mỗi người đều nhìn về phía Vương Chính Thanh, rồi đồng loạt quay sang nhìn Trần Bát Hoang.
Trần Bát Hoang đang làm gì? Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ!
Đúng thế, mọi người giật mình phát hiện từ đầu Trần Đức vẫn đứng ở vị trí đó.
Mà giờ, anh vẫn đứng ớ chổ đó, từ đầu đến cuối đều không di chuyển một bước nào!
Trên người lại chẳng có một hạt bụi, thậm chí… còn không rớt một cọng tóc nào! Vẳn cứ thong dong bình tĩnh đứng ở đó.
Khi ánh mắt mọi người quay sang nhìn mình, Trần Đức cũng bỏ tay xuống, rồi ngấng đâu lên, một đôi con ngươi đầy thâm thúy nhìn về phía Vương Chính Thanh đang nằm trẽn mặt đất và Cung Trường Lâm đang hết sức kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm kia, nói:
“Mấy người nói đúng, quá thật không nên lẫng phí thời gian, là lỗi của tôi, sợ một quyền đánh chết hẳn ta nên quan sát hơi lâu…”
Câu ấy vừa được nói ra, cả không gian lại hoàn toàn trở nên yên tĩnh!
Quan sát?
Trước đó, Trần Bát Hoang cũng không phải chỉ phòng thủ không đánh? Mà là… là đang quan sát thực lực của Vương Chính Thanh?
Rất nhiều người đều không kìm được rùng mình một cái!
Không… không thế nào!
Cảnh tượng trước mắt thật sự rất chấn động, phải biết rằng, Vương Chính Thanh chính là Địa Tôn tầng 8 đó!
Còn Trân Bát Hoang thì sao?
Chỉ là Địa Tôn tầng 5 mà thôi!
Điều này có nghĩa là gì?
Nói cách khác, Trần Đức không những vượt qua 3 cảnh giới đánh bại Vương Chính Thanh, mà quan trọng nhất là anh cũng không có dùng hết sức
mạnh!
Sắc mặt ba người Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền và Tiêu Chính Thái đều trắng bệch, kết quả như thế hiến nhiên đã nằm ngoài dự đoán của họ.
Do may mắn sao?
Mọi người kể cả Đồ Trường Sinh, Lý Thanh Nguyệt, Từ Thái Ngôn, thậm chí là đệ tử thân truyền, trung tâm hay ngoại môn đều nghĩ như thế.
Đúng vậy, chắc chắn là do may mắn thôi!
Một người đến từ tầng thấp có được cảnh giới Địa Tôn tầng 5 đã rất khó rồi, còn vượt cấp đánh bại Vương Chính Thanh? Tuyệt đối không có khả năng!
Sau vài giây im lặng…