Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mồi một chấp pháp giả đều lấy từng xấp tiền Thông Thiên trên người ra, giao tất cả cho vị đại tư pháp kia.

Ai nấy cũng đều vô cùng đau đớn, rất muốn ăn quỵt, nhưng Lục Âm Dương đang đứng bẻn cạnh theo dõi, sao bọn họ dám làm loạn?

Tất cả bọn họ có tổng cộng hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Tính theo tiền Thông Thiên thì bọn họ cần 6,9 tỷ tiền Thông Thiên. Hết xấp tiền Thông Thiên này đến xấp tiền Thông Thiên khác chất đống trên quảng trường, tập hợp lại với nhau gần như chất thành một ngọn núi. Qua sự kiếm kê của đại tư pháp, có hơn 6,7 tỷ…

“Cậu chủ Trần…”, vị đại tư pháp đi tới trước mặt Trần Đức, bất lực nói: “Chúng tôi…chỉ có thể góp được từng này”.

“Không sao, cũng chỉ thiếu hai trăm triệu mà thôi…”, Trần Đức bước đến trước đống tiền Thông Thiên như một ngọn núi nhỏ, hai mât sáng rực, nếu như thay thế bằng linh thạch, chắc chắn là một tài nguyên khống lồ!

Quan trọng nhất, đây chỉ là một phần nhỏ trong đó.

Thu hoạch lớn thực sự vằn còn ở phía sau!

Trần Đức tỏ ra khá phấn khích, anh vung tay một cái, bí mật di chuyển đỉnh Long Văn, toàn bộ 6,7 tỷ tiền Thông Thiên đều được nạp vào trong đỉnh.

‘Cậu chủ Trần, đây là của chúng tôi…’

Sau đó, Thanh Vân Môn, Vân Hư Tông, Đại Tiền Môn và các thế lực khác cũng trả tiền cho Trần Đức. Bọn họ trực tiếp trả bằng Tử Linh Thạch, tổng cộng là hai ngàn không trăm bảy mươi ký Tử Linh Thạch, anh hài lòng cất những chiến lợi phẩm này đi. Sau đó, ánh mắt của Trần Đức quét về phía sắc mặt khó coi như sắp chết, cực kỳ nặng nề của Thạch Thiên và Quách Ly Long: “Bọn họ đều đẵ trả tiền rồi, không biết hai vị…định thế nào? Là định trả tiền…hay là muốn quỵt nợ?”

Nhóm chấp pháp giả, Thanh Vân Môn, Thiên Kiếm Tông và những thế lực khác đều đã thanh toán xong, duy chỉ còn Quách Ly Long và Thạch Thiên vần đứng yên bất động, khi ánh mât của Trần Đức nhìn về phía bọn họ, sắc mặt của hai người càng trở nên khó coi hơn, Quách Ly Long hừ lạnh, vẻ mặt u ám: ‘Trần Bát Hoang, đừng có ép người quá đáng!”

“Ép người quá đáng?”, trong mắt Trần Đức lóe lên vẻ đùa cợt: “Trướng lão Quách, ông đừng đố oan cho tôi, trước khi đặt cược, tôi còn không biết ông chính là cố đông lớn nhất. Sao thế, cổ đông chỉ được phép thẳng tiền, không thể mất tiền à?”

“Có điều, nếu ông không biết xấu hổ mà mặt dày quỵt nợ thì tên nhóc như tôi cũng không thế làm gì được. Trưởng lão của Tiêu Lôi Muôn muốn cậy già bắt nạt trẻ, tôi cũng không còn cách nào khác.

“Đệt, Quách Ly Long thật sự muốn quỵt nợ?” “Tiêu Lôi Muôn keo kiệt như vậy sao?” “Không biết xấu hố!”

“Không biết xấu hổ!”

“Thực sự là không biết xấu hổ!”

Ngay lập tức, đám đông một trăm ngàn người cảm thấy cực kỳ không vui. Trước kia thế hiện dáng vẻ cực kỳ lợi hại, bất khả chiến bại, bây giờ lại muốn quỵt nợ?

Trong quảng trường, hầu hết mọi người đều đặt cược, cư nhiên bọn họ sẽ đứng về phía Trần Đức: “Câm miệng hết đi!”, sắc mặt của Quách Ly Long cực kỳ u ám, vẻ hung ác nham hiểm ngày càng đậm hơn, sau đó ông ta ném một túi trữ vật cho Trần Đức: “Trần Bát Hoang, trong này có hai ngàn năm trăm ký Tử Linh Thạch, cầm lấy cút đi!”

Trần Đức đón lấy túi gấm kia, trên mặt càng ngày càng tươi cười. Đối với loại túi trữ vật này, anh không hề cảm thấy kinh ngạc, thành Thông Thiên có bán loại này…

Công năng gần giống với công năng thu nạp của đỉnh Long Văn hiện tại. Một túi trữ vật nhỏ có thể chứa khoảng năm trăm ký đồ. Chỉ với cái túi này không thôi cũng có giá lên đến năm ký Tử Linh Thạch!

“Trưởng lão Quách, cộng với giá trị của cái túi trữ vật này, tổng cộng có hai ngàn năm trăm lẻ năm ký Tử Linh Thạch. Nhưng ông sở hữu năm mươi phần trăm cổ phần, phải đưa tôi sáu ngàn chín trăm ký mới phải, còn bốn ngàn bốn trăm ký kia…”, Trần Đức cười tít mắt nhìn chằm chằm Quách Ly Long.

“Người trẻ tuổi, đừng có lòng tham không đáy như vậy, hai ngàn năm trăm ký Tử Linh Thạch đã là khá nhiều rồi!” cố họng của Quách Ly Long như sắp phun ra lửa, giọng nói trầm khàn!

Ông ta đã đưa ra hai ngàn năm trăm ký Tử Linh Thạch đấy!

Không phải hai ngàn nảm trăm ký linh thạch thông thường!

Càng không phải hai ngàn năm trăm ký đá vụn!

Nếu những tài nguyên này được giao cho bất kỳ đệ tử nào của Tiêu Lôi Môn thì cũng đủ để đệ tử đó hấp thụ trong vòng một hai năm!

Hai ngàn năm trăm ký Tứ Linh Thạch, ông ta phải mất thời gian một hai trảm trảm mới có thế tích luỹ được số này!

Vậy mà Trần Đức còn muốn ông ta trả thêm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK