Cổ Lục Đạo để ý thấy cảnh này, ông ta không biết làm sao chỉ cười khàn.
Tính cách của Diêu Mộng Vũ, làm sao ông ta không biết chú?
Cô nàng kia từ nhỏ đã hô hào phải gả cho một đại anh hùng, một cường giả,
Hôm nay người trong lòng của cô ta đã ở trước
mắt,
Sợ là cô ta đã rung động từ lâu!
Một lúc sau, hai người Trần Đức và Âu Dã Tư Linh mới tách ra, trên mặt cô tươi cười đó hồng hào hiếm có, hiện ra dáng vẻ của cô gái nhỏ, chọc cho người ta thẹn thùng.
“Khụ, được rồi…”
Lúc này, Cổ Lục Đạo đứng ra, lấy thần thức lan truyền âm thanh trầm bổng: “Bảy ngày sau chính là ngày bắt đầu Đại Thiên Bí Cảnh, đến lúc đó, phàm là học sinh của học viện Thánh Phong thì đều có thế vào trong, ngoại trừ cảnh giới Thần Tôn, Thần Vương cũng cỏ thể đi vảo thử may mán một chút”.
“Đệ tử ngoại viện, nếu có cường giả cũng có thể đến chỗ báo danh Đại Thiên Bí cảnh, trả một vài món bảo vật như ngòi lửa, linh tinh, võ kỹ địa giai cao cấp hoặc trớ lên, thông qua sàng lọc một lần nữa cũng có thế đi vào Đại Thiên Bí cánh!”
“Chư vị, náo nhiệt hôm nay đến đây kết thúc, chúc các vị chơi vui vẻ trong đất học viện Thánh Phong!”
Cố Lục Đạo nói xong, quay đầu nhìn về phía Trần Đức, ông ta giao chiếc bình đựng linh tinh cho anh rồi nói: “Bát Hoang, trước khi Đại Thiên Bí Cảnh bắt đầu, con lại tới đỉnh Cô một chuyến, thầy còn có thứ đồ quan trọng giao cho con”.
Lời vừa dứt, ông ta liền biến mất ngay tại chỗ.
Trần Đức kéo tay Âu Dã Tư Linh cũng rời khỏi sân đấu võ, biến mất trong đám người, hai ngày kế tiếp, Trần Đức giúp cỏ tinh tiến thực lực, đồng thời lấy ra một đạo linh tinh cho cô luyện hóa.
Thiẻn phú của Âu Dã Tư Linh cực kỳ kinh khủng, ba tháng trước là Thần Tôn năm mươi giai, mà hôm nay đã đạt đến năm mươi tám giai.
Còn lại hai đạo linh tinh, anh chia ra một đạo cho Từ Phong, thứ đồ đắt tiền như vậy, Từ Phong vốn muốn từ chối, nhưng Trần Đức quá mức cương quyết, anh ta chỉ đành nhận lấy:
“Anh Hoang, lần này Đại Thiên Bí cảnh mở lại không có duyên với tôi, tôi chuẩn bị bế quan, cố gắng luyện hóa linh tinh, tranh thủ đuổi kịp bước chân của các anh!”
“Được!”
Trần Đức nói: ‘Tôi tin tương lai anh nhất định sẽ không yếu đâu”.
Từ Phong rời đi, sau khi Trần Đức chỉ điểm Âu Dã Tư Linh một hồi, ba ngày sau khi sự kiện Bàn Khai kết thúc, lúc này Trần Đức lại đi đến đỉnh Cô gặp Cổ Lục Đạo:
“Sư tôn!”