Cảnh giới đó có thể nói là khủng bố, sắp trở thành người mạnh nhất trong cấp Thiên rồi!
Nếu không có lão Yêu Hoàng nhắc nhở thì chắc Trần Đức cũng không thể nhận ra, một ông lão hiền lành thân thiết như thế, lại mạnh mẽ đến vậy, có thế kết bạn với một cao thủ như thế, tất nhiên là không tệ.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết nhất chính là Trần Đức đã bàn với Tiểu Y, nó gật đầu, ủng hộ nên anh mới như thế. Không thì anh đã chẳng dễ dàng hành động như vậy.
“Cái này…”, tay Hồn Châu run rẩy, dù Trần Bát Hoang tặng quả Huyết Ngọc Tử Hải này cho ông ta vì lý do gì, thì với ông ta mà nói cũng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tuổi thọ của ông ta, không còn nhiều.
Dù trước đó đã hít được chút khí tím nên tăng thêm hai năm, thì cũng chỉ còn sáu năm mà thôi.
Năm hay sáu năm, với một cao thủ cấp Thiên mà nói chẳng là gì cả, người như bọn họ, bình thường tùy tiện bế quan thôi cũng mất mấy chục đến cả trăm năm, thậm chí là ngàn năm tới vạn năm cũng không phải là cái gì ghê gớm.
Năm, sáu năm trôi qua trong nháy
mắt.
Hồn Châu đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi cái chết, nhưng vào đúng lúc này, ông ta lại có được quả Huyết Ngọc Tử Hải, trong lòng Hồn Châu là sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh.
“Lão tiền bối, ông hãy nhận lấy đi, nếu ông còn không chịu nhận nữa thì tôi đổi ý đấy nhé”, Trần Đức cười nói.
“Thôi được rồi, tôi nhận!”, mắt Hồn Châu đỏ ửng, trong tình huống này, nếu ông ta từ chối nữa thì có vẻ giả tạo quá: “Nhóc Trần à, đại ân này không lời cảm ơn nào có thể nói hết được, Hồn Châu tôi nợ cậu một ân tình, sau này chỉ cần cậu lên tiếng, Hồn Châu nhất định sẽ không từ chối việc gì!”
Hồn Châu biết rất rõ, nếu như không phái do Trần Đức còn trẻ người non dạ, thì tức là anh xem trọng thực lực của ông ta, nhưng dù là lý do nào, thì Trần Đức cũng đã cứu ông ta một mạng, ân tình đó, chẳng cần biết là anh coi trọng thực lực hay cảnh giới của ông ta, dù anh có muốn ông ta trả lại một mạng cũng được!
Sau đó.
Hồn Châu lấy ra hai trăm vạn cân nguyên thạch thượng phẩm, tự tay trao cho Trần Đức.
“Thanh niên làm việc quá bốc đồng, mong là cậu không hối hận vì sự bốc đồng này của mình”, Vạn cửu Khung hừ lạnh, khó chịu rời đi. Hành động của Trần Đức có thể nói là hoàn toàn khinh thường hắn ta, hắn ta rất khó chịu, chẳng qua là tạm thời không tiện nổi đóa lên
thôi.
“Chuyện có thế khiến Trần Bát Hoang tôi phải hối hận không nhiều lắm đâu”, Trần Đức thản nhiên đáp lại, Vạn Cửu Khung vừa há miệng đã ngầm uy hiếp anh, nói cái gì mà Huyết Ngọc Tử Hải là củ khoai nóng bỏng tay, mang ra khỏi nơi này sẽ xảy ra chuyện, lời uy hiếp đó khiến Trần Đức có ấn tượng rất tệ với người này.
“Nhóc con, đúng là cậu đã dùng hết may mắn cả đời mình rồi, đáng tiếc, cậu lại nhường may mắn đó cho người khác, còn đẳc tội với Vạn cửu Khung, ha ha… Tự cậu giải quyết cho tốt đi”.
“Ưây, đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc”.
“Đúng là mẹ nó váng hết cả đầu, mọi người giải tán thôi”.
Một đám lắc đầu thở dài, không có được quả Huyết Ngọc Tử Hải, trong lòng họ vô cùng hụt hẫng, vô cùng hối hận, cũng hết sức khó chịu.
Đá xoài cắt ra bảo bối như thế, những người đó vừa tản đi lập tức hóa điên, đi lựa chọn mấy Cổ Nguyên đã bày trong cửa hàng nửa năm hay vài ba tháng, sau đó mua về, nhỡ đâu lại cắt ra món gì đó hay ho thì sao?
Chưa đến một phút, giao dịch đã hoàn thành.
Xung quanh, một đã võ giả hâm mộ khóc nấc lên.
Má nó, rốt cuộc là may mắn tới mức nào vậy? Hai trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm lại mua được quả Huyết Ngọc Tử Hải, đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!
Biết vậy ban đầu bọn họ nên tốt bụng một chút, đi theo tên nhóc đó.
“Thằng nhóc đó khờ quá, tám trăm vạn nguyên thạch mà lại không thèm”.
“Đúng đó, lão già kia có cái gì tốt mà lại được tặng quả Huyết Ngọc Tử Hải thế?”
Chỉ là.
Tất cả chỉ là mơ ước, không có ngoại lệ, mấy tảng đá đó chỉ cắt ra toàn đồ bỏ, mấy người mua Cổ Nguyên lỗ nặng, bọn họ đều hộc máu, miệng bốc khói.
Dù sao.
CỐ Nguyên trong Thiên Tự Các cũng rất đắt!
Có một tảng như đá xoài cũng là rẻ lắm rồi.
Có một sô’ người thậm chí còn chi cả hơn mười vạn, hai ba mươi vạn nguyên thạch thượng phấm đế mua.