Đồ Điền là đệ tử thân truyền của một thế lực hạng nhất ở Đông Nguyên, là Thần Tôn 75 giai!
Ưng Tuyệt Võ yếu nhất, là Thần Tôn 60 giai đến từ nhà họ Ưng ở Bắc Hoang và là con thứ ba của Thần Vương Ưng Chiếu!
“Hèn chi…”, sau khi biết được thân phận của Ưng Tuyệt Võ, Trần Đức chợt hiểu. Anh cũng không ngờ lại gặp được người của nhà họ Ưng ở đây.
Song, nếu nơi này là Bắc Hoang, gặp được người nhà họ Ưng châc anh sẽ kiêng kỵ. Nhưng đây là Đông Nguyên, là học viện Thánh Phong!
Dù nhà họ Ưng có Thần Vương thì sao? vẫn ngoài tầm với!
“Ba người họ không phải trọng điểm, quan trọng là cả ba có một người cực kỳ kính trọng vừa là thầy vừa là bạn tên Thư Vân Phi, đứng thư ba trong nội viện. Nhưng cũng may… nghe nói Thư Vân Phi là một người tốt. Lần này không có ra tay”.
“Có điều, cho dù như vậy, ba người Đồ Điền cũng là kẻ xuất sắc trong thế hệ đệ tử này. Cậu Hoang, cậu gặp rẳc rối to rồi!”
“Bát Hoang… làm sao giờ?”, Âu Dã Tư Linh nhíu hàng mày xinh đẹp lại, mới thư thả được mấy ngày đã có người tìm tới cửa. Cô ta thờ dài, mặt ủ mày ê.
“Có thể làm sao giờ, muốn sống tiếp trong học viện Thánh Phong này thì phải qua được một cửa của ba người họ”, Trần Đức cười nói: “Nếu như ba tên nội viện đó đã không biết xấu hố, định ba đánh một thì anh đây sẽ cho họ một cơ hội. Từ Phong, truyền tin ra ngoài nói Trần Bát Hoang tôi ứng chiến!”
Trần Đức biết nếu muốn nhanh chóng tăng thực lực lên thì không thế tránh né chuyện này mà phải đối mặt.
Ưng Tuyệt Võ, Đồ Điền, Thường Khải Lâm trực tiếp anh bị liệt vào danh sách cần phải chết của mình!
Bởi vì họ khiêu chiến chẳng phản cao thấp, chỉ nhìn sống chết.
Tỏ rõ là muốn giết anh!
Mà nguyên nhản cuối cùng của chuyện này, e rằng giúp ưng Tuyệt Võ là giả, Trần Đức giết Nghiêm Hoa khiến họ mất mặt mới là thật!
Vì thế diện mà giết anh?
Người như vậy thì sao Trần Đức có thể tha cho được? Anh cũng không phải đức mẹ Maria hay người tốt gì!
“ứng… ứng chiến?”, Từ Phong ngơ ngác, trong tình hình như này, Trần Đức lại chẳng thèm lo láng mà ứng chiến luôn?
“Đúng vậy”.
Trần Đức khẽ nhếch mép: “Hần muốn chết, vậy chiến”.
“Được rồi…”, Từ Phong có chút choáng váng, nhưng anh ta cũng biết chuyện Trần Đức mà đã quyết định thì sẽ không có khả năng thay đổi.
Huống chỉ, ba người kia đã nhằm vào Trần Đức rồi, có muốn trốn cũng không được.
Chỉ có thể đánh một trận.