Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chính Thanh, con sao rồi?”, Cung Trường Lâm cuối cùng cũng hoàn hồn, nghiêm túc hỏi.

“Không… không sao”, Vương Chính Thanh lắc

đầu.

“Còn có thể đánh tiếp không?”, Cung Trường Lâm không cam nói: “Có lẽ ban nãy tên nhóc kia chỉ may mắn thôi!”

‘Sư tôn, anh ta… quả thật rất mạnh!”

Vương Chính Thanh cười khố, giờ trẽn sân tập võ, nếu hỏi người nào kinh ngạc nhất thì không ai khác ngoài hắn ta.

Bởi vì, sức mạnh trong một quyền kia của Trần Bát Hoang kia cực kỳ xảo diệu, vừa không khiến hắn ta bị thương nặng chết người, lại làm mình không thể đánh tiếp!

Có thế làm được điều này thì không thế nào là may mắn được!

Mà là giữa hẳn ta và Trần Bát Hoang có một sự chênh lệnh quá lớn!

Trần Bát Hoang muốn Vương Chính Thanh sống thì hắn ta có thể sống!

Muốn hắn ta chết thì Vương Chính Thanh chắc chắn phải chết!

“Sư tôn, xin lỗi!”, Vương Chính Thanh cúi đầu, hắn ta sợ, không dám đánh tiếp.

“Thứ ăn hại!”, Cung Trường Lâm vẫn không cam, nhưng Vương Chính Thanh không chịu đánh tiếp, một thế hệ trước như ông ta cũng chắng thế muối mặt ra tay với một tên nhóc, đành phải từ bỏ.

“Trần Bát Hoang, tôi muốn khiêu chiến anh!’

“Trần Bát Hoang, tôi cũng muốn khiêu chiến anh!”

“Trần Bát Hoang, anh dám đánh với tôi một trận không?”

Đúng lúc này, Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền, Tiêu Chính Thái đều không hẹn mà cùng đứng ra, sau khi nói xong bèn liếc nhìn nhau một cái.

Bọn họ đều có một mục đích chung là muốn nhìn xem Trần Bát Hoang kia có mạnh thật không, hay chí là cố làm ra vẻ thần bí!

Trần Đức bĩu môi, chưa nói gì thì Trình Lâm Phong đã mở miệng:

“Ba người các người lùi lại mau, tôi đã quyết định xong ba vị trí và người xếp thứ 3 là Vương Chính Thanh cũng đã khiêu chiến, các cô các cậu đừng có quấy rối nữa!”

“Tông chú, tôi không phục!”, Diệp Vô Song chẳp tay nói: “Anh ta vừa tới Lưỡng Nghi Tông đã giao cho một vị trí quan trọng như thế, ông không sợ anh ta có mưu đồ gì sao? Hơn nữa, tôi cho rằng anh ta

đánh bại được Vương Chính Thanh chí là do may mắn mà thôi!”

Tôi nói lại lần nữa, lùi lại hết cho tôi!”, Trình Lâm Phong nối giận.

Sao cái đám này lại không biết điều như thế chứ?

Với tình cách của Trần Bát Hoang, anh không đánh chết Vương Chính Thanh là đã nể mặt lâm rồi. Nếu bọn họ còn quậy nữa, không biết Trần Bát Hoang sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Đến lúc đó, đám Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền, Tiêu Chính Thái còn có thể sống được sao?

Trình Lâm Phong không muốn bọn họ xảy ra chuyện, dù gì thì họ cũng là những đệ tử nòng cốt của Lưỡng Nghi Tông, gánh trên vai trách nhiệm chấn hưng Lưỡng Nghi Tông.

“Tông..:

Diệp Vô Song còn định nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra đã bị Trình Lâm Phong trực tiếp ngắt lời: “Diệp Vô Song, lời tỏi nói cô cũng không nghe đúng không? Có phải cái chức tông chủ này nên để cô tới làm? Hay là do sư tôn mấy người đảm nhiệm?”

Câu này thật sự rất nặng!

Sư tôn ba người lập tức gọi họ trở về.

Ba người Diệp Vô Song hung hăng trừng Trần Đức một cái, không cam trở về đội ngũ.

Nhưng, hành động ấy của Trình Lâm Phong chẳng những không khiến họ biết ơn, trái lại còn càng làm họ cảm thấy Trần Đức đánh bại được Vương Chính Thanh là do may mắn!

Hay có thể là đã dùng pháp bảo gì đó mà họ không biết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK