Tất cả xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức đám người Trần Phong Hành không kịp ngăn cản.
Dù sao, ai có thể nghĩ được trước đó còn đang hành hạ Trần Nguyên Vũ, ngay sau đó, Trần Đức đã thẳng tay giết chết chứ? Huống hồ, còn là trước mặt chín cường giả cấp tõn bọn họ?
“Trần Bát Hoang, mày… muốn chết
hả?
n
Cảm nhận được sinh mệnh của Trần Nguyên Vũ đã biến mất, Trần Phong Hành hoàn toàn chắc chắn, Trần Nguyên Vũ đã chết không thế chết thẻm, tại hiện trường, sắc mặt ông ta ảm trầm đến muốn chết, giọng điệu lập tức trở nên vô cùng băng lạnh, lạnh lùng.
Phải biết rằng, với thiên phú của Trần Nguyên Vũ.
Sau này, thậm chí có thế mạnh hơn ông ta.
Chỉ cần cho Trần Nguyên Vũ thời gian nhất định, tương lai, tăng lên cấp thần cũng không phải không có khả năng!
Những năm nay, nhà họ Trần vẩn luôn đào tạo bồi dưỡng ông ta như bảo bối, đã tiêu tốn vô số tài nguyên vào ỏng ta.
Nhưng ông ta lại chết như vậy!
Trong lòng Trần Phong Hành nhỏ máu, nhìn chằm chằm Trần Đức, nếu không phải Trần Đức đủ mạnh, e rằng ánh mẳt đó có thế giết anh mười tám lần.
Có thế cảm nhận rõ ràng, một cơn giận đang càn quét lan rộng.
‘Tộc trưởng!”, Trần Hành Giả kinh sợ: “Tộc trưởng, Bát Hoang cũng không phải có ý mạo phạm ông, thực sự là Trần Nguyên Vũ ức hiếp người quá đáng, tộc trưởng, ông tha cho Trần Bát Hoang được không? Sau này cậu ta nhất định sẽ báo đáp ông, báo đáp nhà họ Trần!”
“Lão tố, không cần xin ông ta”.
Trần Đức vụt người đến trước Trần Hành Giả, phía sau anh, Lâm Dao, Âu Dã Thanh Vũ, Diệp Khánh Ngôn, Hạ Thiên Tuyết, Tử Hàm kích động không thỏi, nhưng bọn họ cũng biết, bây giờ, không phải là lúc nói chuyện cũ, tuy người nào cũng kích động, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên vẻ lo lắng rõ ràng.
“Bát Hoang…”, Trần Hành Giả nhìn sang anh.
Không đợi ông ấy nói, Trần Đức bố sung nói: “Mọi người vào tiếu thiên địa của tôi trước đỉ, đám lão già này, tôi nghĩ họ cũng không dám giết tôi đâu, nếu không, đã ra tay từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ sao?”
Vừa dứt lời,
Không cần nói nhiều.
Trần Đức mờ tiếu thiên địa, thu toàn bộ mấy người, bảo gồm Linh Lung, và Tiếu Y vào trong, tốc độ cực nhanh.
Sau đó, anh lại nhìn sang mấy người Trần Phong Hành.
Khóe miệng cong lên chế nhạo.
Tuy đám người này mạnh, cũng có thực lực giết được anh, nhưng Trần Đức đánh cược họ không dám!
Bởi vì, Bạch Nguyệt Không muốn đưa anh đi!
Người mà nước Vĩnh Hằng muốn, bọn họ dám giết sao?
Trẽn thực tế, Trần Đức đã cược đúng.
Trần Phong Hành thực sự không dám.
Trần Phong Hành tức đến bảy lổ mẳt mũi miệng sắp bốc khói, nhưng cuối cùng không dám ra tay.
Hồi lâu, ông ta lạnh lùng nói với ánh mắt ảm trầm: “Bọn tao không dám giết mày, nhưng cũng chỉ là khỏng dám giết mày thôi, mày có từng nghĩ đến người thân của mày, bạn bè của mày và cả những người có liên quan đến mày không? Nhà họ Trần bọn tao nẵm rất rõ thông tin về mày”.
Dừng một chút, Trần Phong Hành nói tiếp: “Là mày không lý trí, gảy nên cái chết của họ, mày sẽ dằn vặt cả đời vì cái chết của họ, đau khố cả đời!”
“Trần Văn Diệu, Trần Vạn Sinh, hai người đến Vân Tiêu Giới một chuyến, giết chết tất cả những người có liên quan đến Trần Bát Hoang, chặt đầu của họ mang về, tế bái cho Nguyên Vũ!”
Khi Trần Phong Hành nói nửa câu cuối cùng, hai bóng hình lập tức nhận lệnh đỉ khỏi.
Trần Văn Diệu, Trần Vạn Sinh, hai người đều là cường giả cấp tôn, cũng đều là nhân vật cấp trường lão của nhà họ Trần.