Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn thân nó là màu trắng, đầu lại tròn, giống con mèo nhỏ, nhưng tay chân nó lại rất giống Kỳ Lân.

Chỉ là từ lần trước, sau khi ăn quả Âm Chi thì nhúm lông tím trên đầu nó bỗng mọc lên cái sừng nhỏ, trông giống sừng hươu, lại giống sừng rồng trong truyền thuyết.

Không chỉ thế.

Thỉnh thoảng, Trần Đức lại cảm nhận được hơi thở của huyết mạch Bất Tử Điếu trên người nó, hơi thở đó cực kỳ mỏng manh.

Nhưng anh thật sự đã cảm nhận được, không sai một tí nào.

“Trong thiên hạ này, có chuyện gì mà bổn Yêu Hoàng không biết, chuyện gì mà tõi không hiếu? Chỉ là một con thú nhỏ, tất nhiên là tôi biết lai lịch của nó, khỏi phải nói, châc chắn nó được mang về từ đảo Khốn Long đúng chứ?”

Giọng lão Yêu Hoàng có vẻ vô cùng tự hào, lại nói như bán thân mình bị khinh thường.

Ngay lúc đầu lão Yêu Hoàng đã biết Tiếu Y từ đâu đến, điều đó khiến Trần Đức lại càng chắc chẩn ông ta biết giống loài của Tiếu Y:

“Đúng, nó được tôi mang về từ đảo Khốn Long, lão Yêu Hoàng, chắc là ông biết nó thuộc tộc nào đúng chứ?”

“Tất nhiên là biết, nhưng mà không thế nói, không thế nói ra được”.

Giọng lão Yêu Hoàng cứ bí ổi thế nào ấy, cháng khác gì một lão già khó chơi: “Nói tóm lại, cậu cứ nhớ kỹ, nó rất đặc biệt, một khi nói ra thân phận cúa nó tôi sẽ bị trời trách phạt, không chỉ mình tôi mà cả cậu, cùng với những người còn sống trong tộc tỏi cũng sẽ bị trời phạt, mà Tiếu Y cũng sẽ rơi vào khốn khổ”.

Nứa câu sau, lão Yêu Hoàng nói cực kỳ nghiêm túc.

Sau đó bèn ngậm miệng lại không nói nữa.

Dù Trần Đức có hỏi thêm gì, ông ta cũng nhất quyết không nói nửa chữ liên quan đến Tiếu Y, khá là kiêng dè với thân phận cúa nó.

Đành vậy, Trần Đức cũng không hỏi nữa, ôm lấy Tiểu Y: “Nếu nhóc không muốn vào tiểu thế giới thì cứ ở bên cạnh anh vậy, nhưng mà đừng đi đâu kẻo lạc mất, hiểu chưa?”

“Y y!”

Tiếu Y thốt ra mấy tiếng kỳ quái, cơ thể nho nhỏ nhảy nhót bên cạnh anh, trông có vẻ hào hứng lắm.

“Được rồi, đến lúc xuất quan rồi”.

Trần Đức mỉm cười, đã bảy ngày trôi qua kếtừtrặn chiến của anh với Nam Cung Trần.

Bảy ngày qua, thực lực của anh lại có xu hướng tăng lên.

Nhưng.

cảnh giới Eại không tăng lên chút

nào.

Nghĩ đến hiệu quả kinh người của Địa Vu Lôi lần trước, anh cũng khá mong chờ được nuốt thêm một nguyên tố lôi giống như Địa Vu Lôi vậy.

“Thưa anh!”

Ra khỏi cửa cung điện đang bế quan, trông thấy một người vội vàng hành lề.

Đó là Cơ Xung!

Là thanh niên mạnh nhất của Hải tộc, khi Trần Đức vừa tới, hắn cũng chính là kẻ đầu tiên khiêu khích, mỉa mai anh.

Cách một tháng, thân phận của hai người đã hoàn toàn đáo lộn.

Nhìn thấy Trần Đức, hắn nào dám bất kính nửa lời, khiêu ngạo nửa phần? Phải cụp đuôi lại mà làm người rồi.

“Có việc gì?”

Nhìn thấy hân như thế, Trần Đức lại thấy bùi ngùi xúc động, những chuyện xảy ra trong đời anh quả là kỳ diệu.

“Anh Trần, Cơ Xung đến đảy là… Là để xin lồi cho sự ngu xuẩn và xúc phạm đến anh vào một tháng trước:

Cơ Xung cúi đầu, khom hẳn chín mươi độ: “Thật lòng xin lỗi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK