Cuộc nói chuyện giữa hai người không chút che giấu, từng cảu từng chữ rõ ràng lọt vào tai Trần Đức.
Nhưng, anh không hề tức giận, đặc biệt bình tĩnh, giống như người hai người đó nói đến không phải là anh.
“Hai tên đó thực sự rất tự tin”, Linh Lung cười đùa nói: “Trần Bát Hoang, anh thấy sao?”
“Quả thực rất tự tin, hắn mong chờ tôi quỳ, tôi cũng mong chờ đến ngày kia, sau khi lấy được vị trí đứng đầu cuộc sát hạch, xem hai người họ sẽ cảm thấy thế nào”, Trần Đức nở một nụ cười vừa thanh nhã vừa ưa nhìn.
“Tôi cũng rất mong chờ, đến lúc đó nếu hai người họ lại đến cầu xin anh gia nhập Thái Dương Cung, vậy sẽ thú vị rồi”, Linh Lung nói.
Trần Đức không nói gì, lấy bình rượu ra, uống liền mấy hơi, rượu mạnh nguyên chất chảy xuống cổ họng, kích thích lục phủ ngũ tạng, khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Anh đang chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên.
“Trần Bát Hoang, tôi muốn thách đấu với anh!” ờ cửa, Lăng Không hành lễ với Thạch Thiên, cuối cùng cũng đứng thẳng người.
Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang.
“Thách đấu với tôi làm gì, tôi đã chọc đến anh rồi?”, Trần Đức quay đầu lại nhìn đến Lăng Không, có chút bất lực.
“Đã chọc đến tôi rồi, anh dựa vào cái gì mà xếp trên tôi trong bảng hào kiệt, anh không xứng!”, Lăng Không hung hăng nói.
Trần Đức càng thêm bất lực: “Bảng hào kiệt đâu phải là do tôi xếp, liên quan gì đến tôi? Nếu anh muốn
thách đấu, thì đi tìm người sắp xếp bảng hào kiệt đó mà thách đấu, hoặc thách đấu với người trước tôi cũng được”.
Trần Đức và Lăng Không không quen biết nhau, hai người không thù không hận, anh không muốn bời vì chút chuyên vớ vẩn này mà ra tay.
“Sao nào, anh không dám?”, Lăng Không cười giễu cợt hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, tôi chính là không dám, được chưa?”, Trần Đức thờ dài, dứt khoát nói theo Lăng Không, anh thật sự không có thời gian đế dảy dưa với Lăng Không, sau khi chào hỏi lão Vương, nhanh chóng tránh đi, vào khách sạn Thông Thiên.
Lăng Không vốn muốn đuổi theo, nhưng lão Vương đã tiến lẽn một bước, ngăn hắn lại: “Nếu cậu Lăng muốn ờ khách sạn, tôi rất hoan nghênh, nhưng
nếu muốn đánh nhau trong khách sạn, đừng trách tôi vô tình”.
Bước chân Lăng Không khẽ dừng lại, hắn không phải là Cát Huyền Thông, sao có thế chọc được đến người của thành Thông Thiên? Ngay lập tức dừng lại, chỉ có thể coi như không có gì.
“Loại người này vậy mà lại xếp trên đầu tôi, một con chuột tham sống sợ chết, ghẻ tởm!!!”
Lăng Không cực kỳ không thoải mái, nhưng không có cách nào, lại không thế bất chấp xông vào, chí có thế từ bỏ, lựa chọn rời đi.
Trở về đến phòng, Trần Đức đến phòng tu luyện trong sân nhỏ bế quan, chuấn bị tiếp tục tu luyện.
Anh không ra tay với Lăng Không, không vì lý do gì khác, trước hết võ giả
cấp bậc như Lăng Không, với thực lực hiện tại của anh, chỉ dùng một tay có thế nghiền nát, không cần thiết.
Thứ hai, ngày kia sẽ sát hạch, thay vì lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết, không bằng củng cố lạỉ thực lực cho tốt, tăng cường tu luyện.
Sau khi dùng và luyện hóa chân huyết linh thú, tư chất yêu nghiệt của Trần Đức lại một lần nữa được thế hiện một cách tinh tế, tất cả chân huyết đều được anh luyện hóa, hấp thụ mà không hề lãng phí, tràn ra ngoài một tí tẹo nào.
Mà thực lực của anh, dưới sự gia trì của những bảo bối này, trong hai ngày qua, có thể nói là lớn mạnh vượt bậc, có sự nhảy vọt về chất.
Thực lực tăng lên nhanh chóng, nhưng Trần Đức không hề tự cao tự đại,
sau khi trở lại phòng tu luyện trong sân nhỏ, anh lại bắt đâu bế quan.
Chỉ còn thời gian một ngày, cho đến nay, anh vẫn chưa thực sự tiếp xúc với các cường giả đến tham gia sát hạch trong thành Thông Thiên.
Bất kể người bị anh đánh bại là Đoạn Bằng, Tất Vân Đào hay đám người Mạc Ly Tiêu đều chỉ là những người đứng thứ mười mấy trong bảng hào kiệt, hơn nữa còn là xếp hạng thứ mười mấy trong bảng hào kiệt cũ, bảng hào kiệt mới hiện tại, Đoạn Bằng kẻ xuất sắc nhất trong đám đó, e rằng cũng chí xếp ở vị trí bốn mươi năm mươi.
Vì vậy, Trần Đức không thế xem nhẹ, nhất định phải dùng trạng thái đỉnh cao đi tham gia sát hạch!
Vào ngày đám người Thạch Thiên rời đi, thành Thông Thiên lại lần nữa xôn xao.
Vì ba việc, việc thứ nhất là Trần Bát Hoang nhận được lời mời của đích thân cung chủ Thái Dương Cung, có thế dân đầu gia nhập Thái Dương Cung, kết quả Trần Đức không biết điều từ chối, cuối cùng bị Thái Dương Cung bỏ rơi, cùng việc chờ anh quỳ cầu xin Thạch Thiên.
Trong mắt các tu sĩ của thành Thông Thiên, không phải Trần Đức cự tuyệt Thái Dương Cung, mà là Thái Dương Cung không giữ lời, cảm thấy Trần Đức không xứng đáng, nên mới từ bỏ.
Bằng không, trước khi bọn họ rời đi sao lại không nói gì? Cũng không tức giận?
Việc thứ hai cũng là bới vì Trần Đức, Lăng Không thách đấu Trần Đức, nhưng Trần Bát Hoang lại không dám ứng chiến, sợ hãi, nhút nhát, co đầu rụt cổ tại chỗ.
Nếu không phải lão Vương ngăn lại, Trần Bát Hoang có thể đã bị Lăng Không giết chết!