Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là Đoàn Phong Trần cũng tràn đầy mồ hôi lạnh, không ngờ nhà họ Cơ còn có loại cường giả như vậy tồn tại, thực lực của ba người chí ít cũng ở cảnh giới Khai Thiên!

Mà Cơ Vô Thượng kia thậm chí có thể ớ Khai Thiên đỉnh phong!

Không có gì khác,

Hỗn Nguyên, Phản Hư, Cố Bản, Khai Thiên, Đạp Thiên, Đăng Thiên, Lăng Thiên, chỉ có tu sĩ trên cảnh giới Khai Thiên mới có thế sống lâu trên năm chục ngàn năm!

“Cuối cùng ba vị đã chịu hiện thân, không biết các ông hiện thân là đồng ý với sẳp xếp của tôi hay đến tru diệt tôi?”

Đối mặt với ba đại cường giả, Trần Đức vẫn đúng mực, vẻ mặt lạnh nhạt, hơn nữa trong khi anh nói, Vạn Tự Thiên Âm sau khi anh ảm thầm cải tiến đã trực tiếp đảm thủng bình phong không gian Cơ Vô Thượng bố trí, vang khắp bên tai tất cả mọi người:

“Muốn giết tôi, cứ thử ra tay, nếu không giết, hôm nay nhất định phải đồng ý với sắp xếp của tôi”.

Giọng Trần Đức như đinh chém sắt.

Truyền tới trong tai mọi người, càng khiến cho tất cả mọi người biến sắc.

Ngông cuồng!

Trần Bát Hoang quá ngông cuồng!

Ba người này chính là chí cường giả cảnh giới Khai Thiên!

Mặc dù không bằng những chí tôn cường giả của thế gia viễn cổ, nhưng dõi mắt toàn bộ Tây Hải, tuyệt đối là tồn tại hiếm hoi.

Trần Bát Hoang, một người cảnh giới Hỗn Nguyên, đối mặt với bọn họ còn… còn dám nói lời như vậy!

Không không không, đảy cũng không phải là điên, mà là não úng nước, đầu bị cửa kẹp!

Cơ Trường Vân và mười mấy lão giả chấp sự rất muốn trách mắng Trần Đức, chỉ là lời vừa đến khóe miệng liền biến mất tăm, bọn họ không có cách nào đột phá bình phong không gian Cơ Vô Thượng bố trí, chỉ có thế trợn mắt nhìn.

Phản ứng của mấy người này, Trần Đức đương nhiên sẽ không quan tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba vị lão tố hải tộc ở trẽn không.

Trong mắt đám người hải tộc, ba người này có thể rất mạnh, nhưng trên thực tế, ba người đã lộ vẻ mặt trời xuống núi, ngả về hướng tây, sắp gần đất xa trời.

Nói đơn giản, ba người bọn họ sắp chết rồi, không còn bao nhiêu thời gian có thế sống nữa.

Đối phó với lão già này, Trần Đức có lòng tin

đánh một trân, có lẽ không thể chiến thắng, nhưng chí ít mang theo Cơ Tuyết và bố mẹ Cơ Tuyết rời khỏi hải tộc cũng không phải việc gì khó.

Cơ Vô Thượng đánh giá tỉ mỉ Trần Đức, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói cực già nua:

“Cậu sắp xếp rất hợp lý, ba người tỏi mặc dù đã không làm chủ gia tộc từ lâu, nhưng lần này phá lệ quản một lần chuyện của nhà họ Cơ”.

“Cơ Trường Vân”.

Cơ Vô Thượng rút lui bình phong không gian, nhìn về phía Cơ Trường Vân: “Từ hôm nay ông không còn là chủ của nhà họ Cơ nữa, không còn là tộc trưởng hải tộc, tất cả chức vụ của ông giao cho Cơ Tuyết thay thế, ông có oán hận gì không?”

“Tôi…”

Làm sao Cơ Trường Vân không có gì oán hận? Nhưng lão tố đã sáp xếp, ông ta có thế làm thế nào, cuối cùng muốn nói lại thôi, lại một lần nữa hành lễ: “Trịnh trọng tuân mệnh lão tổ”.

“Cơ Trường Vân, ông không cần oán hận, chục ngàn năm nay, dưới sự thống trị của ông ở toàn bộ hải tộc, dần dần hết cường giả này đến cường giả khác, người có thiên phú có tiềm lực đều rời đi, nhờ vả tộc khác, ông cũng có công trong đó”.

Bên trái Cơ Vô Thượng, giọng nói Cơ Vô Hải hờ hững, mang theo mấy phần khinh bỉ, tính cách của lão ta không tốt như Cơ Võ Thượng, từ trẻ đến già vẫn luôn là tính khí hung bạo, có sao nói vậy.

“Phải”.

Cơ Trường Vân gật đầu như giã tỏi: “Tôi không có câu nào oán hận”.

“ừ, niệm tình ông mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao, viên Long Tu Đan này tặng ông”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK