Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly hỏa thiêu hủy cả bầu trời, ánh sáng ngọn lửa trắng như u linh, cháy rào rào,

Trong ngọn lửa, tốc độ của Trần Đức nhanh đến cực hạn, đã vượt quá giới hạn của mảng không gian này, niết ấn trong tay như Nhân Vương Tam Ấn, Bát Hoang Ấn, Vạn Tự Thiên Âm, Lục Đạo Luân Hồi, tất cả những võ kỹ anh từng gặp qua đều đã vận dụng toàn bộ.

Những võ kỹ này đối với Đại Thiên Thế Giới mà

nói thì vô cùng thấp, nhưng vào tay Trần Đức đã vượt quá mức độ vốn có, đạt tới tận cùng.

“Ầm ầm!”

Chân trời sẩm chớp rền vang, Trấn Vương Ấn hội tụ, sau đó là Bình Thiên Ấn, giống như thiên địa sắp bị di dời, hai loại ấn quyết hợp nhất, Nhân Vương Ấn xuất hiện, phía sau Trần Đức xuất hiện một bóng người cao ngàn mét, giống như núi lớn.

Tiếp đó,

Bát Hoang Ấn ra, núi sông run rẩy.

Cửa Lục Đạo Luân Hồi mở, từng đường thần quang hạ xuống, như thiên thần rơi xuống phàm trần, sóng chập chờn kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

“Ầm ầm”.

Lập tức, không gian kia nố tung,

Làn sóng chặp chờn đột nhiên run rấy, giống như náo động buông xuống, trời đất cùng run rẩy, tất cả xung quanh hoàn toàn hóa thành phấn vụn, sóng và chùm ánh sáng khủng khiếp bao trùm chiếm đoạt Trần Võ Si.

Bảo Thư Sinh nhìn thấy cảnh này, toàn thân lạnh run liên tục, nếu đổi lại là hắn ta, đối mặt với thế tấn công này của Trần Bát Hoang, một ngàn phần trăm sẽ chết!

Bây giờ nhìn lại, sự xuất hiện của Trần Võ Si hoàn toàn đã cứu hắn ta một mạng!

“Cái này sao có thể chứ?”

Dư Kỳ Sơn hít một hơi lạnh, nhìn về phía tình hình trong sân, sắc mặt ảm đạm: “Cái này… là thực lực Thánh Tổ nên có sao?”

Cảnh Thục Vân và hai mươi người còn lại cũng không biết nẽn đi đến đâu, từng người chỉ cảm thấy nguy hiếm đang ập đến, trong nháy mắt lùi xa mấy ngàn mét, trải ra màn sáng phòng ngự đế tránh tai bay vạ gió, bọn họ há hốc mồm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.

Giờ phút này,

Cuối cùng bọn họ đã hiếu tại sao ban đầu Trần Bát Hoang lại bình tĩnh như vậy, nếu như không có Trần Võ Si, bọn họ bao gồm cá Bảo Thư Sinh cộng lại cũng không phải đối thủ của Trần Bát Hoang!

Đối mặt Trần Bát Hoang, bọn họ chắc chắn phải chết!

Cường giả cảnh giới Thánh Tố có thế phát huy ra loại thực lực này, quả thật Trần Bát Hoang có đủ vốn cao ngạo!

“Đúng là không phải thực lực cảnh giới Thánh Tổ có thể phát huy, chắc dùng phương pháp đặc thù gì đế đề thăng chiến lực rồi, nhưng dù vậy cũng không thể không thừa nhận, hắn rất mạnh, chỉ tiếc rằng…”

Cảnh Thục Vân khôi phục lại bình tĩnh, trong ánh mắt mang vẻ tàn nhẫn giễu cợt: “Tiếc rằng hắn đã gặp phải nhà họ Trần, gặp phải Trần Võ Si!”

“Hấp!”

Cảnh Thục Vân còn chưa dứt, trong rối loạn, Trần Võ Si di chuyến!

Xung quanh cơ thế hẳn đan thành thần mang rực rỡ, tạo thành một cái lồng phòng ngự, bao trùm trong đó, đối mặt với làn sóng kinh khủng, hần không hề có chút tổn hao nào, giống như đang đi dạo trên sân vầng, thản nhiên tự đắc, giơ lên một chưởng càn quét về phía Trần Đức.

“Ầm!”

Sóng kịch liệt chấn động đầy trời, miệng Trần Đức phun máu tươi, bay ra ngoài, chênh lệch giữa

anh và Trần Võ Si quả thực quá lớn, giống như rãnh trời, cho dù tiến vào Cực cảnh, thi triển Tự Tại Thần Ma Công thì cũng khó mà bù đắp,

“Một con kiến hôi Thánh Tố có thế ép tao ra tay, khá đấy”.

Ánh mat lười biếng của Trần Võ Sỉ nhìn về phía Trần Đức, hai đường sáng đỏ bắn ra, xuyên thủng thành hai lỗ máu trên cơ thể Trần Đức, máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

Nếu như đối thành người bình thường thì đã chết từ lảu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK