Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ta cần phải có thời gian hồi phục, đừng quấy rầy cô ta, tinh nguyên tiêu hao khi bày ra đại trận khi thiên khó có thế tưởng tượng nối”, lão Yêu Hoàng nói.

“Được rồi”.

Trần Đức lại một lần nữa dịch dung, thay đối chiều cao, dung mạo, khí tức,

Đi đến bên ngoài núi lớn, anh thấy rất nhiều tu sĩ,

Những tu sĩ kia hinh như đều đang tìm anh.

Anh đi thẳng đến thành Hiên Viên, trên đường, anh phát hiện hễ gặp phải tu sĩ, bọn họ đều đang bàn luận trận đánh ở thành Phong Vân,

Trận chiến ấy,

Ánh hưởng quá lớn,

Không chỉ hành tung của Trần Đức bị bại lộ, tộc Trường Sinh Tiên phải đối mặt với bồi thường số lượng lớn, ảnh hường do Lý Hạo Uyên tự mang đến phải do Trường Sinh Tiên giải quyết, hai ba chục thế lực đến cửa đòi giải thích, trong đó không thiếu các thế gia viễn cổ lớn,

Tộc Trường Sinh Tiên tốn thất nghiêm trọng, chỉ sợ trong mấy trăm năm cũng khó mà khôi phục.

“Trần Bát Hoang, dù mày có trốn ở chân trời góc bể, Lý Long Khôn tộc Trường Sinh Tiên là tao cũng sẽ băm mày ra thành vạn mảnh!”, tất cả tốn thất đều do Lý Thị chịu, thủ lĩnh của Lý Thị đều ghi tất cả thù hận lên người Trần Bát Hoang, thề phải chém chết anh.

Ngoại giới ầm ĩ, bàn luận sỏi nối, các phe đều đang tìm tung tích của Trần Bát Hoang,

Nhưng,

Trần Đức đã đi tới trước thành Hiên Viên rồi.

Lúc này đã là hoàng hôn, nắng chiều nơi chân trời, giống như một tấm vải nhuốm đỏ che kín bầu trời, đẹp không thể miêu tả nổi.

Trần Đức khoác nắng chiều, đứng trước cửa thành Hiên Viên, đi thắng vào bên trong.

“Người nào ớ đây!”, trước thành Hiên Viên, nhân vật cấp trưởng lão của tộc Hiên Viên đích thân đứng canh, ông ta đã từng tiếp đãi Trần Đức, nhưng lần này gặp anh cũng không thể nhận ra, ông ta trách mắng: ‘Thành Hiên Viên đã đóng kín, mau rời đi, nếu không giết không tha!”

Hai ngày nay, thành Hiên Viên không yên ổn, vị cường giả cấp bậc trường lão này rõ ràng tảm tình không tốt lắm, tỏ ra cực kỳ cấn thận và nghiêm túc.

“Tiền bối”.

Trần Đức chắp tay: “Tôi đến đây để cứu tiền bối Hiên Viên, tôi có cách có thề cứu mạng ông ấy”.

“Ồ?”

Vị trưởng lão này ánh mắt ngưng đọng quét qua Trần Đức, cực kỳ sắc bén, giống như nhìn thấu anh.

Cuối cùng,

Ông ta mời Trần Đức vào thành Hiên Viên,

Nhưng,

Cũng không dằn đến nơi trung tâm, mà là dần vào một thiền viện:

“Anh bạn nhỏ, khỏng biết anh có cách gì để cứu Tổ Vương?”

‘Trưởng lão, mấy ngày không gặp mà đã không nhận ra tôi sao?”, Trần Đức bật cười, khôi phục thân phận thực sự, lộ ra hình dáng thật.

Trong nháy mắt,

Ông ta vô cùng kinh ngạc: “Hóa ra là cậu”.

“Đúng”.

Trần Đức nói: “Tôi chuẩn bị quả Âm Chi, nguyên khí hổn độn, bách thảo tẩy tủy dịch!”

Lời vừa dứt,

Trần Đức lấy ra một quả Âm Chi,

Ngay sau đó,

Lại là một chiếc nhẫn,

Trong nhẵn đã đựng nguyên khí hỗn độn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK