Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viện trưởng cùng Khâu Kiệt và mấy bác sĩ khác đều bị

đưa đi, đồng thời Trần Đức và Liễu Như Nguyệt cũng

được mời đến Cục cảnh sát lập biên bản.

Chuyện đến nước này, ai nấy đều rất ăn ý không để lộ

chuyện Trần Đức chữa bệnh không bằng cấp.

Một trận rùm beng, chẳng ai còn nhớ tới chuyện Từ

Hàm từ cõi chết sống lại như một kỳ tích của y học.

Chuyện này, căn bàn là không ai muốn nhắc tới.

“Hôm nay thật cảm ơn cô”, từ Cục cành sát bước ra,

Trần Đức nói với Liễu Như Nguyệt: “Nếu không có cô, tôi

còn chưa biết Từ Hàm gặp chuyện đâu”.

“Không có gì, đây là việc chúng tôi phải làm”, ánh mắt

Liễu Như Nguyệt nhìn Trần Đức cũng không còn như xưa,

trài qua sự việc hôm nay, dường như cô đã có cái nhìn

Liễu Như Nguyệt đương nhiên không biết những điều

này, chỉ cho rằng Trần Đức nói đùa mà thôi, không quá để

tâm: “Anh Trần, chiều nay tôi còn phải lên lớp, nên không

đến bệnh viện nữa, hôm khác tôi thăm Từ Hàm sau”.

“Được”.

Trần Đức tạm biệt Liêu Như Nguyệt, nhìn bóng cô xa

dần, lúc này mới bước trở vào bệnh viện.

Vừa vào bên trong, hai nhà đầu tư bệnh viện đã đón

đầu anh, một lần nữa bày tò áy náy với Trần Đức, còn đi

với anh đến thăm Từ Hàm.

Không thể không nói, sở dĩ bọn họ giàu có là đều có lý

do, họ rất biết cách làm việc.

Tạo áp lực thông qua bọn họ, cùng với những quan hệ

bên phía Trần Đức, e rằng Khâu Kiệt chỉ có thể rũ tù cả

đời.

Về phòng Từ Hàm, cô bé vẫn còn đang say ngủ.

Lúc này tuy ca mổ đã thành công, nhưng cũng gây ra

thương tồn cực lớn cho Từ Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn của

cô bé vẫn tái nhợt, vô cùng khó coi.

“Anh.. anh Bát Hoang..”

Trên giường bệnh, Tử Hàm hoàng hốt, hai mắt vẫn

nhắm nghiền, đôi mi run rầy, bắt đầu nói mê.

“Anh đây”, Trần Đức nắm lấy bàn tay nhò bé, cô bé lại

nhanh chóng yên ổn chìm vào giấc ngủ.

“Nghe nói vừa rồi xảy ra chuyện”, ngoài cửa vang lên

một giọng phụ nữ, Trần Đức quay đầu lại, Diệp Khánh

Ngôn đã đứng ở đó từ bao giờ.

Trang phục của cô trước sau như một, sơ mi trắng,

váy bó màu đen, cặp đùi quyến rũ giấu đằng sau lớp tất

chân, mang giày cao gót, mười mưoi phong thái của một

vị sếp nữ quyền lực.

Trần Đức hoàn toàn không bất ngờ khi cô đến đây.

Hôm ứng tuyển, anh cầm năm trăm ngàn trở về, lúc

đó Diệp Khánh Ngôn đã bắt đầu theo dõi anh, làm sao

anh lại không biết?

Chằng qua anh không vạch trần ra thôi.

Trần Đức dám chắc, ngay cả quần áo trên người Tử

Hàm cũng là cô ấy tặng.

“Ù, chỉ là chút sự cố nho nhỏ thôi, cũng giải quyết

xong rồi, người đẹp Diệp đến đây giục tôi về làm việc à?”,

Trần Đức ra vè chẳng có việc gì, còn nói đùa.

“Đúng vậy, có lòng muốn nhắc nhở anh, đã gần 24 giờ

anh không đến trường, nếu Ngữ Yên vì anh mà lơ là chức

trách, lỡ có xày ra chuyện gì, anh không thể phùi trách

nhiệm, căn cứ hợp đồng, anh phải đền bù gấp ba lần tiền

lương”.

“Có điều khoản này á?”, Trần Đức cạn lời, tư bản quả

nhiên ranh ma, có cả điều khoản này nữa, sao lúc đó anh

lại không chú ý đến nhì?

“Tất nhiên là có”.

Diệp Khánh Ngôn bước tới chỗ Từ Hàm, trên tay là hoa

quả và đồ chơi, nhìn thấy Từ Hàm nằm trên giưong, trong

lòng cô dậy lên niềm thương xót, một lần nữa nhớ đến em

trai mình.

“Cô bé sao rồi?”

“Đã vượt qua nguy hiểm”, Trần Đức nói: “Còn phải trị

liệu thêm một thời gian nữa mới có thể khỏi hằn”.

Trần Đức không hoàn toàn dựa vào bệnh viện, Từ Hàm

có thể nội trú ở đây, nhưng thuốc men phải do chính anh

nghiên cứu và điều chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK