Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức cau mày, bước ra một bước, từ Trận Văn không gian đi ra.

“Trần Bát Hoang, anh làm gì vậy?”, Chu Tử Hiên

cau mày, ánh mắt vô cùng sốt ruột, anh ta đường đường là một Hoàng tử, có thể hạ mình đến cứu một con kiến như này, dù thế nào, Trần Đức cũng nên cảm ơn đại đức, không nói làm trâu làm ngựa cho anh ta, ít nhất cũng phái nghe theo mệnh lệnh, chỉ thị của anh ta, cúp đuôi cùng đi theo anh ta, không phài sao?

“Hiên hoàng tử… tôi có thế đưa theo cô ấy không?”, Trần Đức lướt mắt, chí về phía ưng Thanh Vũ trên tế đàn Thiên Điện.

“Không được”.

Chu Tử Hiên nghĩ cũng không cần nghĩ, nói: “Phụ hoàng đã nói, chỉ đưa một mình anh về, đâu có nhiều điều kiện thế? Còn không cút vào đây?”

Cút vào đây?

Trần Đức khẽ cau mày, hình như Chu Tử Hiên này ăn nói rất khó nghe?

Khi đối diện với ưng Chiếu, lại không như vậy, ha ha…

“Bát Hoang…”, lúc này, Tô Trung Dương lên tiếng, vội vã thúc giục: “Mau vào đi, đưa theo ưng Thanh Vũ chỉ là người ngốc nói mơ thôi, cậu có thể sống sót đã rất tốt rồi!”

“Cậu Trần!”, Phó Vĩnh Sinh rất khách sáo nói: “Cậu phải hiểu một đạo lý, chỉ cần còn mạng thì còn có tất cả, nếu cái mạng cũng không còn, thì tất cả đều mất!”

“Cậu Trần, sau khi đi ra, tôi sẽ bảo Diệp Dao, con trai tôi quỳ xuống xin lỗi cậu!”, Diệp Lễ Cuồng nói: “Mau đi cùng chúng tôi đi, đừng cố chấp, cố chấp chỉ khiến cậu mất mạng!”

Ba người cùng khuyên nhủ Trần Đức, đến mức vô cùng nghiêm trọng!

Ưng Thanh Vũ liên quan quá nhiều chuyện, đừng nói Long Đế không nói phải đưa cô ta đi, trong thánh chỉ viết rõ, e rằng, ưng Chiếu cũng sẽ không giao người!

“Mau lên, tôi không có nhiều thời gian”, ánh mât Chu Tử Hiên lạnh lùng, nói: “Ý chỉ Long Đế chỉ đưa một mình anh đi, nếu anh không ngu, chắc hần biết phải lựa chọn thế nào!”

“Được…”

Trần Đức lắc đâu, sau đó không những không tiến lên, ngược lại còn lùi một bước.

“Xin lỗi các vị! Phiền quay về nói với Long Đế, Trần Bát Hoang tôi, có lẽ là người ngu xuẩn, ngốc nghếch trong mát các vị, chuyện mà tôi đã quyết, chắc chắn sẽ không thay đối, hôm nay tôi đến nhà họ ưng là để đưa ưng Thanh Vũ đi!”

“Không ai có thế ngăn được tôi!”

Lời vừa được nói ra, cả Thiên Điện đều tĩnh lặng!

Mười trưởng lão, kế cả ưng Chiếu, trong mât tất cá đều hiện lên vé bất ngờ, vô cùng bất ngờ, ngoại trừ ông nội của ưng Thanh Vũ, những người khác còn có chút chế giễu, cười nhạo!

Lại còn không ai có thế ngăn cản?

Ha ha…

Tên nhóc này, là kẻ ngốc hay đang nầm mơ, hay mẵc chứng hoang tướng?

Trong tình hình này, cọng cỏ cứu mạng xuất hiện, không tóm chặt lấy, ngược lại còn buông tay, nghĩ đến chuyện không thế nào, không cách nào làm được, người này, nói thế nào nhỉ…

Chính là thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa lại cứ xông vào?

Khóe miệng của ưng Chiếu hiện lên nụ cười, nụ cười uy nghiêm, hài hước!

Thiên Điện rơi vào tĩnh lặng tạm thời, mỗi một người đều nhìn Trần Đức bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu dốt.

“Không ai có thế ngăn cản anh?”, Chu Tử Hiên chán nản lầc đầu, nói nhẹ bẫng: ‘Trần Bát Hoang, anh nhìn xung quanh đi, nhìn Thiên Điện n đi, bất kỳ người nào cũng có thể dề dàng ngăn cản anh, nghiền nát anh”.

“Bán công tử không có thời gian, muốn sống thì đi!”

“Tỏi đã nói tôi sẽ không đi”.

Trần Đức không nói nhiều, yên lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Chuyện mà anh quyết định, không ai có thế thay đổi.

Chu Tử Hiên không thể, Long Đế cũng không thể!

“Ha ha, nếu anh đã muốn tìm cái chết, thì tôi cũng không miền cưỡng anh..”, khóe miệng Chu Tử Hiên nhếch lên một nụ cười hài hước, chỉ thị mà anh

ta nhận được là đón Trần Bát Hoang đi, Trần Bát Hoang không muốn đi cùng anh ta, thì cho dù là phụ hoàng cũng sẽ không trách tội anh ta, sau đó, anh ta nở nụ cười thân thiện, nói với Ưng Chiếu:

“Chiếu Vương, người này, tôi không quán nữa, tùy ông xử lý”.

Lời vừa được nói ra, Phó Vĩnh Sinh giật minh, lập tức nói: “Hoàng tử, không ốn, Long Đế đã dặn dò, nhất định phải đưa cậu ta về!”

“Bản hoàng tử đến đưa anh ta đi, nhưng ông cũng thấy đấy, anh ta không đi, tôi còn có cách nào?”, Chu Tử Hiên nói nhẹ tênh: “Phó môn chủ, chắng lẽ ông có cách?”

“Việc này…”

Phó Vĩnh Sinh cau mày, ông ta đúng là không có cách nào.

Chân là của Trần Bát Hoang, bản thân anh không muốn đi, thì không ai ép được.

Tô Trung Dương thở dài.

Trần Bát Hoang sao lại ngốc như thế chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK