Chương trong tuần này sẽ ra hơi muộn mong cả nhà thông cảm ạ. Từ thứ 4 tuần sau em sẽ đăng sớm ạ.
“ông nội Tinh Vân à, ngại quá đi, Trần Bát Hoang… xưa giờ vẫn vậy đấy”, Ảu Dã Thanh Vũ cảm thấy áy náy, dù sao, Âu Dã Tinh Vân cũng là bậc bề trên.
“Không sao không sao, thanh niên mà, kiêu ngạo một chút cũng là bình thường thôi”, Ấu Dã Tinh Vân cười nhạt: “Chúng ta đứng đây xem, xem cậu ta rèn bằng cách nào, nếu thật sự không xong thì tôi đến giúp cậu ta, đến lúc đó dạy cậu ta biết thế nào là thuật rèn binh khí thực thụ cũng không muộn”.
“Cảm ơn”, Âu Dã Thanh Vũ thở phào, có Âu Dã Tinh Vân trông chừng, viên đá Thiên Phương này cũng không đến nỗi lãng phí.
Cửa phòng bát quái cũng không đóng lại.
cửa phòng bát quái cũng không đóng lại.
Bên trong, Trần Đức quan sát bốn phía chung quanh, anh dọn trống một vị trí, không có lò rèn đỏ lửa, anh dùng luôn cái lò ở trung tâm kia
Nhân tiện.
Ném một phần đá Thiên Phương và thanh kiếm của Vân Huyền Thương Không vào.
Bước đầu tiên anh muốn làm…
Chính là đúc kiếm.
Đúc kiếm cho Kỳ Hàn!
Bản thân Kỳ Hàn thiên tư rất cao, chỉ cần thêm chút chỉ điểm, hơn nữa với một thanh kiếm tốt, tốc độ tu luyện của hắn sẽ thăng tiến cực nhanh.
Kiếm của hắn là do Trần Đức làm gãy, tất nhiên cũng nên bồi thường lại một thanh kiếm khác.
Hai mắt khép hờ, Trần Đức bắt đầu nhớ lại trận pháp luyện binh được truyền thừa.
Rất nhanh, anh mở choàng mắt, trong nháy mắt, đôi đồng tử lóe lên ánh sáng sắc bén, đồng thời, thấu thị nhãn cũng mở ra, tất cả những nguyên tố chung quanh đều được anh thu vào tầm mắt.
“Soạt!”
Giây tiếp theo, từ hai lòng bàn tay, hai tia lửa màu trắng lóe ra, nhiệt độ chân hỏa cực cao, cao như thể một người đang giận dữ cực độ.
Chúng vừa mới xuất hiện.
Rất rõ ràng, có thể cảm thấy không khí chung quanh vốn đã nóng nay càng trớ nên nóng hơn, không gian xung quanh cũng bắt đầu sôi lên ùng ục.
Dù Âu Dã Thanh Vũ đã đạt cảnh giới Thông Mạch kỳ, trên mặt vẫn lấm tấm mồ hôi, Âu Dã Tinh Vân cũng vậy.
“Ngọn lửa đó, là cái gì vậy?”, Âu Dã Thanh Vũ sợ ngây người.
Ngọn lửa phụt ra từ hai lòng bàn
tay?
Lại là ngọn lửa màu trắng!
Ông ta cả đời chưa từng thấy chuyện gì thần kỳ đến thế!
“Đây chẳng lẽ là… chân chỏa… trong truyền thuyết?”, Âu Dã Tinh Vân mắt mũi kèm nhèm há hốc mồm, nhớ lại trong sách cố có nói: “Cô đọng linh khí thành
lửa, không chỉ cần thuộc tính hỏa trăm triệu người không được một, mà còn cần phải nắm giữ linh khí một cách chính xác tuyệt đối”.
“Đúng rồi, chính là chân hỏa, chẳng trách cậu ta cần một cái đỉnh, chẳng lẽ… muốn chế thuốc à?”
Nghĩ đến đây…
Trái tim Âu Dã Tinh Vân kinh hoàng.
Bậc thầy luyện đan bằng chân hỏa!
Toàn bộ Hoa Hạ, ông ta cũng chỉ biết có một vị ở Hương Giang mà thôi.
Quan trọng hơn là, vị đó năm nay đã hơn trăm tuổi, hiện sống ở Hương Giang, hưởng thụ đãi ngộ cực cao, chỉ cần một câu nói cũng đủ phá vỡ toàn bộ tỉnh Thượng Võ.
Đồng thời, cũng nhờ sự tồn tại của ông ta mà gia tộc đó mới đứng đầu trong số 36 gia tộc địa sát!
Bởi vì ông ta có thể luyện chế dan dược, khiến cho đệ tử dưới trướng trưởng thành nhảy vọt, với người có thiên phú giống nhau, nếu được ở gia tộc kia thì tốc độ thăng tiến sẽ nhanh gấp ba lần!
Thoáng chốc…
Âu Dã Tinh Vân quá kích động!
Kích động không gì tả nổi!
Tràn Bát Hoang, chính… chính là một thầy luyện đan.
Một thầy luyện đan còn sống sờ sờ, tuổi còn trẻ…
Chỉ mới hơn hai mươi…