Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Dư Tư Vũ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời hai người họ, trước mắt chỉ có thế tạm nhân nhượng vì lợi ích chung.

Về phần Trần Đức, thì anh không can thiệp vào quyết định của Dư Tư Vũ.

Thù oán và tranh cãi của hai người con gái, anh không hứng thú gì, anh vẫn còn đứng đây là vì anh cũng bị đám người cảnh Thục Vân bao vây mà thôi.

“Người đẹp, bảo người của cô nhường đường chút được không?”

Trần Đức không muốn bị kẹp giữa ân oán hai cô gál, đang muốn rời đi nên chuyển tầm mắt sang Cảnh Thục Vân: “Tôi không đi chung với bọn họ”.

“Hả?”

Cảnh Thục Vân đã đế mắt tới Trần Đức từ lâu rồi, chịu thôi, anh là người yếu nhất, cảnh giới thấp nhất trong đám người, muốn người ta lờ đi cũng khó.

“Ha ha ha…’

cảnh Thục Vân cười cợt nhìn Trần Đức: “Dư Tư Vũ, nhìn lại xem đám người của cô là hạng rác rưởi gì đi, đúng là hèn hạ, một con kiến Thánh Tổ, gặp chuyện không may lại là người đầu tiẻn cắt đứt quan hệ với các người, loại như thế mà cũng mang về làm người hầu, cô có bị mù hay gì không?”

Dư Tư Vũ còn chưa kịp lên tiếng thì cảnh Thục Vân lại nhìn sang Trần Đức: “Anh hả, quá yếu, nếu anh mạnh hơn một chút, có lẽ tôi sẽ cân nhắc nhận anh làm nô lệ, tiếc là cảnh giới Thánh Tổ, ha ha… Nào, lại đây liếm chân khủng long bạo chúa, rồi tôi sẽ đề anh đi, đúng rồi… Đám hộ vệ kia cũng thế, ai muốn bỏ tà theo chính, theo cảnh Thục Vản tôi không? Tôi có thế bỏ qua hiềm khích trước kia, nhận các người về”.

“Ngu xuẩn!”

Phùng Trùng mắng: “Nhảy ra vào những lúc thế này làm gì? Mày tường mày là ai? Bọn tao còn chưa đi mà mày đòi đi chắc? Ha ha, bây giờ vui chưa? Mày bị ngu đúng không? Mày có tin bố mày giết mày luôn không?”

“Đáng chết, Trần Bát Hoang, đầu cậu bị úng nước hả?”

Tảm trạng Dư Kỳ Sơn bỗng chốc chìm xuống, một câu của cảnh Thục Vân khiến ông ta nhận ra

có người đã lay động, muốn phản bội bọn họ. ông ta lại nhìn chằm chằm Trần Đức với ánh mắt oán độc, nếu không phải tại anh, thì Cảnh Thục Vân nào có nghĩ tới chuyện lấy người của bọn họ?

‘Tôi thấy đầu mấy người úng nước thì đúng hơn đấy?”

Trần Đức thản nhiên liếc nhìn Phùng Trùng và Dư Kỳ Sơn.

Hai người họ không ngờ Trần Đức dám cãi lại, từ tối qua đến giờ, dù bọn họ cười cợt thế nào, anh cũng chẳng nói một câu, thế mà bây giờ con kiến luôn ỉm lặng lại dám chống đối ư?

Lửa giận của bọn họ lập tức bùng lên, sát ý lan tràn, chuẩn bị ra tay,

“Các người làm cái gì thế?”

Dư Tư Vũ nhíu mày, tâm trạng cực kỳ khó chịu, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Trùng, đối mặt với kẻ thù thì bảo cô ta tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, sợ hãi, làm rùa đen rụt đầu, rồi lại khinh thường một người qua đường yếu ớt, mỉa mai trào phúng đủ kiểu, đúng là buồn nôn.

Dư Tư Vũ ghét nhất là loại người như thế.

Cô chủ../

Sắc mặt Phùng Trùng chợt thay đổi, bị Dư Tư Vũ dọa sợ, đây là lần đầu tiên hắn ta trông thấy ánh mắt này từ Dư Tư Vũ.

Dư Kỳ Sơn cũng sửng sốt, hết sức ngạc nhiên!

Tính cách Dư Tư Vũ rất hiền lành, chẳng mấy khi tức giận, không ngờ lần này cỏ ta lại bảo vệ cho một người qua quan đường như thế?

“Chậc chậc…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK