Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta còn đẹp hơn Ấn An Sương!

Khoảnh khắc khăn che mặt được tháo xuống, ánh mắt cúa rất nhiều người lập tức ngấn người, thẫn thờ.

Trần Đức còn chưa kịp nói gì, Hoa Linh Vy đã trở lại bên cạnh Ấn An Sương: “Được rồi, Thánh Nữ, chúng ta đi thôi!”

“ừm”.

Ấn An Sương khẽ gật đầu, nhìn Trần Bát Hoang một cái sâu sắc: “Chúng tôi đi đây, hy vọng lần sau gặp mặt, anh vẫn có thể khiến tôi kinh sợ, chấn hãi!”

Ấn An Sương nói xong, cũng đưa theo Lăng Không và Quách Ly Long vẫn còn đang sợ hãi rời khỏi Thông Thiên Các.

‘Trần Bát Hoang, lần sau gặp mặt, tao nhất định bât mày phải quỳ xuống!”, Lăng Không không nhìn Trần Đức, hắn cực kỳ ghen ghét, cúi đầu đi xa.

Bốn người, quay đầu biến mất.

ở bẽn khác, Hồng Y từ khe nứt hư không đi ra, cô ta đã trở về hình dạng ban đầu, chỉ là lúc này, sắc mặt cô ta rõ ràng hơi tái nhợt.

“Quy tắc thiên địa đáng chết”.

Hồng Y nhìn bầu trời một cái, sau đó, cố hết sức bình tĩnh đến trước mặt Trần Đức: “Anh Bát Hoang, biếu hiện lần này của anh rất chấn động, tôi rất vui, nhưng… tôi cũng phải đi rồi, tôi không thế ở lại đây quá lâu, sẽ có một ngày anh đủ mạnh, sẽ còn gặp lại tôi…”

Hồng Y nói xong, nhìn tầng mây dần trở nên sầm tối, ẩn chứa sẩm sét, liền nói thật nhanh: “Anh Bát Hoang, tôi đợi anh, tạm biệt!”

Sau đó, phía sau cỏ ta tách ra một khe nứt hư không, Hồng y lùi vào trong bóng tối.

Khe nứt khép lại, người biến mất!

“Cô bé này, cũng không nói tôi phải đi đâu mới có thế tìm được cô ấy…”, Trần Đức bất lực bóp mũi, thế thì phải tìm thế nào? Vân Tiêu Giới lớn như vậy, có thế tìm được sao?

Anh còn định giao nốt số tử linh thạch còn lại cho Hồng Y, nếu không có năm cân tử linh thạch của Hồng Y, thì đúng là không thể nào khiến Quách Ly Long cháy máu.

Còn về hai mươi phần trăm của Thạch Thiên, anh cũng không định lấy tiếp.

Mạng của Thạch Thiên cũng đủ để đền bù.

Phụ nữ ấy à!

Đúng là khó hiếu.

Bất giác lại nghĩ đến nụ hôn cúa Hoa Linh Vy, và khuôn mặt tuyệt sắc đó, Trần Đức càng bùi ngùi.

Trong thức hải, Linh Lung khẽ thở dài nhẹ nhõm.

Cũng may cỏ bé đó đi nhanh, nếu không e rằng cả thành Thông Thiên cũng không đủ để chôn cùng cô ta.

Trần Đức cũng thật may mắn, cho dù là phụ nữ, cõ ta cũng đặc biệt ngưỡng mộ Trần Đức, anh lại gặp được người của gia tộc đó, hình như… còn là cấp tiểu công chúa?

“Tuổi trẻ, đúng là tốt thật…”, Trình Lâm Phong cảm khái, nghĩ đến thời trẻ của ông ấy, cũng phong lưu phóng khoáng, được rất nhiều cô gái yẽu thích, nhưng những cô gái đó, so với những người phụ nữ của Trần Bát Hoang, thực sự…

Ông ấy cười khổ lắc đầu:

“Bát Hoang, Đoạn Nguyên, chuẩn bị xong chưa, không còn việc gì nữa thì chúng ta khởi hành thôi!”

“Được!”

Chuyện của thế tục, cần xử lý thì đã xử lý xong, cần bàn giao cũng đã bàn giao xong, việc gấp trước mắt là phải đến Vân Tiêu Giới!

Theo như lời của phương trượng Phật Môn Côn Luân Hư, một tháng sau, nhà họ Ưng sẽ xử lý Ưng Thanh Vũ, và cả Âu Dã Tư Linh cũng sẽ gặp họa theo!

Hôm nay đã qua mười ngày, thời gian cấp bách, không được chậm trễ.

‘Tông chủ, tôi chỉ một con chim hoang dã nhàn nhã, không có người thân, không anh em, không bạn bè, cũng không có việc gì, chúng ta khởi hành thôi!”, Đoạn Nguyên cười ha ha nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK