Bởi vì tư chất của Bàn Khai quá mạnh mẽ, tương lai nhất định sẽ là cao thủ một phương, chỉ có thể kết bạn, không thế đắc tội!
Nhất thời!
Chỗ ở của sư phụ Bàn Khai, cửa nhà Trần Không Hành bị người ta giẫm nát, rất nhiều người tới chúc mừng ông ta, cả xe tài nguyên dày cộm được đưa tới trước mặt ông ta, nhờ chuyển lại cho Bàn Khai!
Có thể nói…
rí!’ … Ĩ1 . I.í’.. I. f . i .. I. Pi ỉ Tl. ! í .. .. 1 . .
Đế đi một chuyến đến bí cảnh Đại Thiên này phải trả một cái giá đắt, nhưng Bàn Khai chẳng những không thiệt, mà còn kiếm lời to!
“Ầm!”
Đêm cùng ngày Bàn Khai đột phá, sâc trời lại thay đổi, một hơi thở đáng sợ truyền ra từ bí cảnh Đại Thiên, lực thần hồn mạnh mẽ, rung động lòng người!
Lại một người nữa đột phá lên Thần Vương!
Học viện Thánh Phong, Thư Vân Phi!
Vạt áo trắng của hẳn bay bay, cầm trong tay cây quạt, như một công tử hào hòa phong nhã, vầng sáng nờ rộ, thoải mái tự tin, khóe môi là nụ cười nhàn nhạt.
Khoảnh khẳc đầu tiên khi hắn vừa mới đột phá.
Bàn Khai đã chú ý tới.
Hắn ta tung người nhảy lên, chưa tới mười giây đã xuất hiện trước mặt Thư Vân Phi: “ồ, Thư Vân Phi, cậu cũng may mắn quá nhỉ, cũng vừa thăng cấp lên Thần Vương, hay là đánh với tôi một trận nhé?”
“Cậu chủ Đại Bàng, tôi chí muốn yên tĩnh tập trung tu luyện”.
Thư Vân Phi cười yếu ớt, ôm quyền nói: “Tôi không tiếp nhận khiêu chiến của anh”.
“Ha ha, chuyện này lời cậu nói không tính!”
Bàn Khai nói xong thì lập tức ra tay!
Thanh kiếm trong tay với khí tức lưu chuyến bao phủ cả vòm trời, một kiếm ngang trời, bá đạo đến mức con người ta không thế nhìn thẳng.
“Phập!”
Một giây sau đó, cảnh tượng đầy hoảng sợ xuất hiện!
Cùng là Thần Vương, một kiếm của Bàn Khai lại phá vỡ hết tất cả mọi phòng ngự và tấn công của Thư Vân Phi, một kiếm của hắn xuyên qua da thịt và xương cốt Thư Vân Phi, đâm thủng cơ thể hắn!
“Phụt!”
Sắc mặt Thư Vân Phỉ tái nhợt, sẵc mặt khó coi như người chết, hỏi ông lão đang sống nhờ trong thúc hải của mình: “Sư phụ, tại sao người… Lại ra tay với con?”
Đúng vậy, không sai!