“Bát Hoang, Đàm Thu, ăn bánh đi, bánh này ăn rất ngon”.
Cách ăn mặc của Lâm Dao ngày hôm nay có hơi bình thường, mái tóc ngang vai hơi rối, cô mặc một chiếc váy dài tôn lên dáng người mảnh mai nhưng cũng không che giấu được sự đầy đặn của khuôn ngực.
“Cám ơn”.
Trần Đức không khách sáo nhận lấy bánh kem rồi hỏi: “Đêm nay là sinh nhật của Lôi Long sao?”
“Đúng vậy, vốn dĩ tôi cũng không muốn đến nhưng vẫn bị An Khê kéo tới nơi nhàm chán này”, Lâm Dao cười nói: “Bát Hoang, anh đến đây vì Ngữ Yên sao?”
“Cứ coi là vậy đi”, nhiệm vụ của Trần Đức là bảo vệ Tống Ngữ Yên, bây giờ đụng phải chuyện này thì cứ xem như anh đang đi theo Tống Ngữ Yên vậy.
Một tia ghen tị lóe lên trong mắt Lâm Dao, cô nói tiếp: “Chẳng lẽ trong mắt anh chỉ có Ngữ Yên thôi sao? Một đại mỹ nhân như tôi đây mà anh cũng không thèm nhìn một cái à”.
“Làm sao có thể, mỗi ngày tôi đều nhìn cô mà”.
Lâm Dao đối xử với Trần Đức khá tốt, điều này khiến cho anh cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như vậy thì đáng ra cô không nên đi cùng Tống Ngữ Yên mới phải. Tống Ngữ Yên chỉ nóng lòng muốn đuổi anh đi càng nhanh càng tốt mà thôi.
“Lâm Dao, mau tới đây”, Tô An Khê lao ra khỏi đám người, kéo Lâm Dao đi rồi nói: “Cậu cũng hát một bài đi”.
Lâm Dao bước lên, cầm lấy micro, hát một bài hát xưa: “Anh có còn nhớ hay không?”
Anh có còn nhớ cuộc gặp gỡ đẹp đẽ đó không?
Anh có còn nhớ những dịu dàng làm say đắm lòng người?
Một chút nhớ thương thoảng qua nơi giao nhau của những giấc mơ.
Từng mảnh ký ức bị mắc kẹt lại nơi lầu Tây.
Có phải anh đã vô tình đánh mất bóng dáng ấy?
Hay anh đã muốn buông đôi tay đã nắm lấy nhau trong cuộc đời này?
Một tấm chân tình không thể đổi lại được một tấm chân tình khác.
“…”
Bài hát của nam được Lâm Dao hát lại toát ra một sức hấp dẫn riêng, nghe hết sức êm tai, khiến cho rất nhiều người bị bài hát này thu hút.
Trong lúc Lâm Dao hát thì cô còn cố tình nhìn Trần Đức hết lần này đến lần khác, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh lúc trước bọn họ đã gặp nhau ở Tam Giác Vàng giữa mưa bom bão đạn.
Lúc đó cô vẫn còn nhỏ.
Lúc đó cô không biết gì về tình yêu.
Nhưng cảnh tượng lúc đó đã khiến cho cô cả đời không thể nào quên, khắc sâu trong tâm khảm.
Sau khi bài hát kết thúc, bầu không khí bỗng lặng đi trong ít phút cứ như thể mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong bài hát.
“Cậu vẫn đang suy nghĩ về vị anh hùng của cậu sao?”, Tống Ngữ Yên cười nói: “Nếu như vị anh hùng của cậu biết được thì nhất định sẽ cảm động chết mất”.
“Có lẽ vậy”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK