Cùng lúc đó, bên bờ sông Tây Lưu, một nhóm học sinh đến học viện Vô Song báo cáo, đang sôi nối thảo luận làm thế nào để vượt qua sông Tây Lưu dài hàng km.
Đột nhiên, bên kia sông Tây Lưu xuất hiện một chiếc thuyền gỗ, đi về phía bên này với tốc độ rất nhanh, trên
thuyền, có ba người đứng thẳng.
Một người đàn ông khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, để râu dài màu trắng, mặc áo bào xám trắng, gió thổi hiu hiu, râu tóc bay bay, tiên phong đạo cốt.
* Tiên phong đạo cốt: Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ giống như thần tiên, đạo sĩ.
Ông ta là viện trưởng ngoại viện học viện Vô Song, Tử Vân Tử!
Phía sau ông ta là hai người đàn ông trung niên, hai người đàn ông trung niên trên thuyền, một người là thầy đám người Lục Phong, Trần Nguyên Bình, người còn lại là thầy của Vũ Văn Hữu, Cung Bất Phàm.
Hai người mặc quần áo giống Tử Vân Tử, Trần Nguyên Bình và Tử Vân Tử cao gần như nhau, khoảng một mét bảy.
Còn Cung Bất Phàm chỉ cao một mét rưỡi, đầu tròn, thân hình mập mạp, cực kỳ phúc hậu.
Nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức, trước sông Tây Lưu, tất cả giáo viên hướng dẫn, bao gồm cả Lục Phong, Vũ Văn Hữu, đều đứng dậy dặn dò các học sinh giữ im lặng.
“Sát hạch sắp bắt đầu, mọi người chuẩn bị nghênh đón viện trưởng, phó viện trưởng!”
Ngay lập tức, các học viện lần lượt đứng dậy, tập hợp lại với nhau.
Không chút ngạc nhiên, Diệp Ca đứng đầu, trang phục màu đỏ, dưới ánh trăng vô cùng bắt mắt, phách lối.
Phía sau Diệp Ca, đương nhiên là nhóm người Cổ Tinh Vũ đã từng đấu với hắn, mấy người bọn họ đại diện cho học sinh mới mạnh nhất trong kỳ này!
Ai cũng tràn đầy sức mạnh, với sự tự tin tuyệt đối, chờ đợi sát hạch!
Không bao lâu, thuyền cập bờ.
Tử Vân Tử nhảy lên, thân thể nhẹ như chim yến đáp xuống bờ, tay áo tung bay, thân hình thẳng tắp!
Trần Nguyên Bình, Cung Bất Phàm đứng đằng sau bọn họ, Lục Phong, Vũ Văn Hữu và những người khác vội vàng nghênh đón, chào hỏi: “Viện trưởng!”
“ừm, lần này, mọi người đã vất vả
rồi!”
Ánh mắt lướt qua những giáo viên, người hướng dẫn, Tử Vân Tử khẽ gật đầu, sau đó, ánh mắt nhìn đến học sinh mới kỳ này, trong số các học sinh mới, Diệp Ca, nhóm người Cổ Tinh Vũ dễ làm người khác chú ý nhất, ngay lập tức đã được ông ta chú ý đến, không khỏi khẽ gật đầu.
Chất lượng của học sinh mới năm nay, nhìn chung cũng được.
Đối với những người yếu nhất trong đám đông như mấy người Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải, Hà Đồn, ông ta cũng chú ý đến, nhưng không nói bất cứ điều gì, việc ở vùng Vân Bắc, Trần Nguyên Bình đã báo cáo với ông ta, ông ta đã biết tình hình chi tiết sự việc, vì vậy
cũng không nói nhiều, còn về Trần Bát Hoang vẫn chưa đến mạnh như thế nào, ông ta cũng rất tò mò, nếu đó là đồ bỏ đi, ông ta không thể bỏ qua cho những người tuyến chọn như Trần Nguyên Bình, Lục Phong.
Nhìn qua hàng trăm học sinh, Tử Vân Tử khẽ hắng giọng nói:
“Có lẽ, những giáo viên và người hướng dẫn đưa mọi người đến đây đã nói qua về việc sát hạch rồi, vì vậy, tôi cũng không nói những lời thừa thãi nữa!”
“Mọi người đều là người xuất sắc mà gia tộc, môn phái chọn ra, học viện Vô Song sẽ là điểm khởi đầu cho sự trưởng thành của mọi người, lần sát hạch đầu tiên là điểm xuất phát trong khởi đầu của mọi người!”
“Ngoài ra, những người vượt qua sông Tây Lưu, sẽ nhận được ba viên Thông Mạch đan!”
Lời này của Tử Vân Tử vừa nói ra, đám đông lập tức trở nên sôi nổi.
“Thông Mạch đan!”
“Không hổ là học viện Vô Song, thật khí thế, ra tay liền là Thông Mạch đan!”
“Đúng vậy, ban đầu tôi không định vượt sông Tây Lưu, nhưng bây giờ lại muốn thử xem!”
Mặc dù Thông Mạch đan đối với những võ giả có thể đến được đây không lớn như trước, nhưng ba viên Thông Mạch đan vẫn hữu dụng!
Hơn nữa, cho dù không dùng, cầm đi đổi linh thạch, cũng vô cùng có giá!
Ngay cả nhóm người Cổ Tinh Vũ phía sau Diệp Ca cũng có chút kích động, lần sát hạch đầu tiên thưởng Thông Mạch đan.
Vậy đợt sát hạch tiếp theo thì sao?
Chỉ có Diệp Ca là có vẻ rất bình tĩnh, trong gia tộc hắn có một vị luyện đan sư, mặc dù những thứ như Thông Mạch đan không nhiều nhưng cũng không hiếm.
Từ nhỏ đến lớn, hắn hầu như đều xem như ăn kẹo, cho nên không hề xem trọng, đối với sự kích động của những người này, hắn hoàn toàn coi bọn họ như một đám quê mùa, tầm nhìn hạn hẹp nên mới kích động.
Hắn bất giác nhìn sang phía nhóm người Âu Dã Thanh Vũ, vốn nghĩ rằng bọn họ cũng sẽ kích động theo. Nhưng ai ngờ bọn họ cũng rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh, như thế bọn họ không nghe thấy những lời Tử Vân Tử nói vậy.
“Giả vờ giỏi thật đấy!”, Cổ Tinh Vũ nhìn theo ánh mắt của Diệp Ca, cũng thấy mấy người rất bình tĩnh, cười khẩy chế nhạo.