Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bẽn phải, cũng là một ông lão tên Lý Ngạn Long, ông ta hơn hai trăm tuổi nhưng mặt mũi lại

không già, khuyết điếm duy nhất chính là đùi phải chỉ còn một nửa, bên cạnh là một cây gậy chống.

Xuống một chút nữa, chia ra hai bên trái phải có mấy người đang ngồi, là hơn mười chấp sự và khảo hạch sư.

Lư Minh Nguyệt giám sát đợt sát hạch Trần Đức hôm nay cũng ngồi trong đó.

Tô Trung Dương và Diệp Dao chạy tới cửa thì hầu hết mọi người đều tập trung đông đủ, Diệp Lễ Cuồng trông thấy Diệp Dao cả người toàn máu là máu thì lập tức bật dậy, biến ba bước thành hai bước đi tới trước mặt hấn.

“Tiếu Dao, chuyện gì thế này?”

“Bố, bố nhất định phải giải quyết chuyện này cho con!”, Diệp Dao lập tức khóc lên: ‘Tay con, tay của con… Bị kẻ đó chém đứt rồi!”

“Tiếu Dao, ai làm?”, nhìn tay của Diệp Dao cùng với cánh tay đã đứt lìa trong tay người hầu bên cạnh Tô Trung Dương, mặt Diệp Lẻ Cuồng trông khó coi như xác chết vậy.

“Con…”

Diệp Dao đang muốn nói chuyện thì Phó Vĩnh Sinh ngồi trên chủ vị vẫn bình tĩnh từ đầu đến giờ đột nhiên mở miệng, mất kiên nhẫn nói: “Trọng địa Đan Môn, người ngoài không được phép tiến vào, có chuyện gì, các người có thể ra ngoài nói”.

Diệp Lễ Cuồng hơi kinh ngạc, Phó Vĩnh Sinh bị làm sao thế này? Bình thường ỏng ta không lạnh

lùng nhưthếmà!

Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Lúc này, Diệp Lễ Cuồng nói với Diệp Dao: ‘Tiểu Dao, con cứ yên tâm, tay con, bố nhất định sẽ nối lại, còn nữa, dù là ai làm, bố nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”

Sau đó, ông ta quay đầu, nói với người của Tô Trung Dương:

“Cậu sản sóc cho Diệp Dao cho tốt, ở đây chờ

tôi”.

Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tô Trung Dương, rồi quay lại vị trí của mình.

Tô Trung Dương cũng không ngại.

Chuyện xảy ra hôm nay, đành phải để sau hẵng nói.

Cửa của sảnh nghị sự ầm ầm đóng lại, bên trong phòng họp, trước tiên, Phó Vĩnh Sinh đứng dậy, hờ hững nói:

“Vội vã gọi mọi người đến đây như thế là vì một chuyện, hôm nay, các người chịu trách nhiệm trực Đan Môn, chịu trách nhiệm giữ trật tự cùng với các

khâu sát hạch đúng không?’

“Đúng, là chúng tôi”, Diệp Lễ Cuồng nói, ông ta cùng với một phó môn chủ khác thay phiên trực, hôm nay là ông ta, cùng với ba mươi luyện đan sư đang ngồi đó.

“Được”.

Phó Vĩnh Sinh gật đầu thật mạnh.

Sau đó.

Trong ánh mắt khó hiếu của mọi người, ông ta lấy trong túi giữ đồ ra một viên đan dược đen tuyền, không ra hình dạng nhất định, thậm chí còn có mùi tiêu, đặt trong lòng bàn tay:

“Viên đan dược này là ai trong các người luyện chế ra?”

Khi nói những lời đó.

Ánh mắt Phó Vĩnh Sinh thong thả đảo qua từng luyện đan sư có mặt ở đây.

Đồng thời.

Hai tròng mẵt của bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào viẻn đan dược đen tuyền kia, cùng với cánh tay đang khẽ run rẩy của Phó Vĩnh Sinh.

Khi đan dược xuất hiện thì ánh mắt Lư Minh Nguyệt chợt lóe lên vẻ sợ hãi.

Đó không phải là “Thái Thanh Thần Đan” mà ông ta đã ném vào thùng rác hôm nay sao?

Sao lại nắm trong tay môn chủ thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK