Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Lảu Tử Phong, Âu Dã Tư Linh mạnh hơn hân ta, hằn ta có thể chấp nhận, nhưng một con kiến đến từ giới thế tục, dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà có thể vượt hơn hân ta, ném hấn ta mãi tận phía sau, đứng trên đầu của hán ta?

Trong đó châc chắn có bí mật nào đó, anh ta trở thành phế nhân, cũng chắc chản vì tác dụng phụ của bí mật đó!

Không chỉ Lục Tử Ngang nghĩ như vậy, kể cả Lâm Cống, và rất nhiều đệ tử Vô Song Môn đều có suy nghĩ giống nhau.

Bọn họ tự nhận đến từ Côn Luân Hư, có tài nguyền của gia tộc, tông môn gột rửa, tổ tiên đời đời đều là võ giá, không kém hơn Trần Bát Hoang!

Đây chính là lòng người!

Bọn họ cho phép có người mạnh hơn bọn họ, nhưng người đó phải mạnh hơn họ ngay từ đầu, nếu thân phận, điếm xuất phát thấp hơn họ, mà lại vượt qua họ, khó tránh sẽ sinh lòng hoài nghi, đố kỵ, từ đó sinh ra các loại cảm xúc căm ghét, thù hận!

Một khi người đó từ trên cao ngã xuống, chắc chân sẽ giậu đổ bìm leo, tan đàn xẻ nghé!

“Sao chối như Trần Bát Hoang, nay biến thành một phế nhân, không xúng ở lại Vô Song Môn, nếu không châc chân sẽ gây tai vạ bất ngờ!”

“Đúng thế! Trước đây, nhà họ Lâu, nhà họ Ưng, chẳng phải xuất hiện vì anh ta à, tôi đề nghị giết chết anh ta tại chỗ, chặt đầu đưa đến nhà hộ Ưng!”

“Đúng!”

“Đúng!”

Trong đám đông, mọi người bày vẻ hiên ngang lẫm liệt, đứng trên nền tảng đạo đức trách móc Trần Đức,

Bên ngoài phòng nghị sự Thiên Huyền Phong Ồn ào rung trời, trong đó không thiếu một số đệ tử của những trướng lẫo như Đinh Nghi được thầy chí thị, cố ý đổ thêm dầu vào lửa.

“Bát Hoang, cậu bị làm sao vậy?’

Trong phòng nghị sự, nghe thấy lời bàn tán om sòm bên ngoài, Ngụy Vô Minh cau chặt mày, quan sát kỹ Trần Đức.

Quả nhiẻn, lúc này Trần Bát Hoang đúng là đằ không còn Klm Đan, không có linh hái, trên người không có chút linh khí nào dao động.

“Trần Bát Hoang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Vu Thu Yến cũng thắc mẳc hỏi: “Sao cậu…”

“Ha ha, chắc chắn là cậu Trần dùng cách nào đó tiêu hao quá mức tinh lực bán thân phái không?”

“Đúng thế, tôi cũng thấy vậy”, Lục trưởng lẵo Nhạc Trường Phong cười hai tiếng: “Cậu thanh niên, tu luyện cần bước đi từng bước đến nơi đến chốn, tại sao phải đốt cháy giai đoạn?”

Duy chí có đại trướng lão Tô Tây Pha nét mặt đầy lo âu, khuôn mặt già nua hiện lên đầy vẻ tiếc nuối, thất vọng.

Tiếng Ồn ào bẽn ngoài và nét mặt của mấy trưởng lão thực sự khiến Trần Đức buồn nôn.

Trước đây khi anh cường mạnh, thì họ nịnh nọt anh, la liếm anh, bây giờ anh hơi yếu đi một chút thì đã bắt đầu chế giều anh, ha ha… nhưng có loại người nào mà Trần Đức chưa từng gặp?

Thói đời lòng người, anh đã trài qua quá nhiều quá nhiều, anh cũng không thèm chấp bọn họ, nói;

“Môn chủ, ông yên tâm, tôl không thành phế nhân, tình trạng này chỉ là tạm thời thôi, tôi đến là muốn nói với ông một tiếng, tiếp sau đây tôi sẽ đột phá đến cảnh giới cao hơn, ùm… cũng là cảnh giới Địa Tiên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK