‘Trần Bát Hoang…”, mắt đẹp của Tô Y Y khẽ động, cô ta có chút lo âu, muốn ra tay nhưng lại lo lắng Trần Đức sẽ lại ra tay vì bọn họ mà cố ý chịu chết.
“Không cần gấp”.
Vị lão bà bên cạnh Tô Y Y cuối cùng đã hồi phục tinh thần từ trong chấn động trước đó: “Cô không phát hiện sao, thằng nhóc kia mặc dù ở thế hạ phong, nhưng rất tỉnh táo, thậm chí theo thời gian thay đối, hắn sẽ càng ngày càng trở nên điêu luyện”.
Nói đến đây,
Trong lòng lão bà không khỏi than thở: “Lão bà tôi đã sống cả trăm ngàn năm, nhưng vẫn chưa từng thấy qua tu sĩ yêu nghiệt nào giống như hân. Hắn đang mượn sức mạnh của Trần Nguyên Vũ, củng cố cảnh giới vừa đột phá, càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh…”
Tô Y Y và Thích Thiện đồng thời ngây ra.
Khi cẩn thận quan sát, họ bất ngờ phát hiện Trần Đức đúng như lời bà lão nói, vừa bắt đầu đối mặt với ba thân ảnh Trần Nguyên Vũ thì không ngừng thụt lùi, đến bây giờ anh đã có thế đứng yên tại chỗ, đồng thời tiếp nhận công kích mãnh liệt đến từ ba thân ảnh kia.
Phát hiện này không khỏi khiến hai người chấn động.
Đều là thế hệ trẻ,
Chẽnh lệch giữa bọn họ và Trần Đức dường như… lớn đến đòi mạng!
Hơn nữa,
Trên cơ sở có sự chênh lệch này, bọn họ vẫn còn đang kéo nhanh khoảng cách, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh!
Trần Bát Hoang hơn hai mươi tuổi,
Sức chiến đấu của anh đủ để sánh với mấy lão ngoan đồng mấy chục ngàn tuổi…
Thần chiến vẩn còn tiếp tục,
Chân trời nổ ầm ầm, run rẩy, từng mảng đại đạo bao phủ chín tầng mây, từng trận sóng khí tức chấn nhiếp tâm hồn bao trùm trên dưới, khiến người ta sợ hãi, trong lòng nguội lạnh.
Dưới sự khủng khiếp như vậy,
Trần Đức và Trần Nguyên Vũ vẩn còn đang chiến đấu.
Ba thân ảnh khổng lồ vẫy cánh, bọc Trần Đức lại, vô cùng kinh khủng, sức mạnh đủ để phá sông phá núi lần lượt giáng xuống.
Áo quần Trần Đức nhuốm máu, tay cầm kích Định Thiên bơi giữa ba người, mặc dù thỉnh thoảng bị thương, nhưng ngày càng thành thạo, bảo thế lần lượt khôi phục hoàn thiện giữa lúc tan biến hết lần này đến lần khác, hơn nữa càng trớ nên kiên cố hoàn mỹ.
Đây đã là ngày thứ ba hai người giao chiến.
Trần Nguyên Vũ thi triến ra các loại bảo thuật và quyến trục, không gian đi qua cũng không ổn định, liên tục sụp đố.
“Ầm!”
Ba thân ảnh trào dâng nguyên khí, mỗi người nhấc một cánh tay, đào mảnh đất thành ba ngọn núi lớn, ném về phía Trần Đức.
Trần Đức dùng thế xác trực tiếp đụng vào.
Ba ngọn núi lớn sụp đổ, như biến gầm, động đất, ầm ầm vang dổi.
Trần Nguyên Vũ càng đánh càng kinh hãi, mặc dù đến bây giờ ỏng ta vẫn chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đổi, nhưng trong lòng ông ta biết rất rõ, Trần Bát Hoang chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thiên Đạo Lục Trọng Thiên, cảnh giới còn thấp hơn ỏng ta rất rất nhiều, nhưng có thế đánh tới đánh lui với ông ta thì không hề bình thường, điều càng khiến ông ta sợ hãi chính là trong cuộc chiến này, sức chiến đấu của Trần Đức còn đang nhanh chóng tảng vọt.
‘Tam thần hợp nhất!!!”
Trần Nguyên Vũ muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này, ông ta trực tiếp đốt cháy máu tươi, đề thăng chiến lực cực hạn, ba thân ảnh lại một lần nữa hợp nhất, khí tức trong cơ thế cũng liên tiếp tăng lên, loại tốc độ như này lại khiến trời đất vang dội.
Cùng giây,
Trần Nguyên Vũ nuốt một viên đan dược.