Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức cám nhận sức mạnh đáng sợ trong cơ thể, bây giờ anh đã mạnh hơn Linh Hải kỳ, còn mạnh hơn bao nhiêu, bản thản anh cũng không nối rõ được.

Nói ít thì cũng gấp mười lần, hoặc là một trăm

lần đấy?

Cho dù không dùng cửu Trọng Cực Ánh, bây giờ chắn hắn anh cũng có năm trảm triệu đến gần mười tỷ tấn sức mạnh, có lẽ là sức mạnh của mười Thập Long!

Điều quan trọng nhất là sự cường mạnh của Kim Đan Kỳ không chỉ là lực bùng phát!

Mà là sử dụng với linh lực!

Cảm nhận sức mạnh đáng sợ ấn chứa trong cơ thế, sau đó, thu lại toàn bộ khí tức, Trần Đức rất hài lòng đi ra ngoài cửa.

“ừm?”, bẽn ngoài cửa, Lâm Chấn Lôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang Trần Đức, đây là Tân đầu tiên ông ta gặp một người chỉ trong một đẻm đã ra ngoài nhanh như vậy.

Trước đảy những người đến nơi này, có ai mà không phải đến hơn nứa tháng mới đi ra chứ?

“Có vẻ như không học được, cũng phầi… võ kỹ Hoàng Giai không phái người nào cũng học được”, trước đây, Lâm Chấn Lôi không cảm nhận được sự dao động của Trần Đức, bây giờ lại thấy anh ra nhanh như vậy, bèn liệt anh vào nhóm đệ tử bình thường của Vô Song Môn theo bản năng.

“Tiền bối, tôi xin cáo từ trước!”, Trần Đức chào tạm biệt Lâm Chấn Lôi.

“ừm”.

Lâm Chấn Lồi điềm tĩnh ừm một tiếng, lần này còn không cả ngẩng đầu.

Trần Đức cũng không đế ý, chỉ nghĩ rằng tính cách của ông ta hơi cổ quái, vì vậy tự đi xuống lầu

Ai ngờ Côn Tôn Hằng lại đợi ở tầng bốn, nhìn thấy anh liền tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu Trần, cậu ra nhanh thế, võ kỹ… học được rồi hả?”

“Học kha khá rồi, tạm hiếu”, Trần Đức tùy tiện nói.

‘Tạm hiếu? Hay là lại quay lại xem, theo quy tâc, rời khỏi Tàng Kinh Các sau này sẽ không được đọc cuốn sách đó nữa”

Công Tôn Hằng chân thành khuyên Trần Đức, một là vì quy tắc của Vô Song Môn đúng là như vậy, võ kỹ Hoàng giai chí có một lần cơ hội được đọc, sau khi đi ra, trừ phi có được sự cho phép đặc biệt lần nữa, nếu không quyết không được phép vào.

Thứ hai đương nhiên là vì lời giao phó của Ngụy Vô Minh.

Lúc này Trần Bát Hoang xuất hiện, nếu gặp phải cậu Lâu đề nghị kết thân, ông ta khó mà thoái thác sai lầm!

“Không cần, những điều ần nhớ tôi đã ghi nhớ rồi”, Trần Đức ôn hòa nói: “Viện trưởng, dân tôi đến đính Lạc Vân trước đi, xem nhà mới của tôi”.

‘Được, cặu Trần, đi theo tôi!’

Công Tôn Hằng vừa nghe Trần Đức muốn đến đỉnh Lạc Vân, thờ nhẹ nhõm, cùng Trần Đức đi xuống tầng.

Mới sáng sớm Tàng Kinh Các đã có đông người qua lại, tầng một tầng hai đều có không ít đệ tử Vô Song Môn, phần lớn đều đang học võ kỹ.

Trần Đức đi xuống, đương nhiên thu hút ánh mât của rất nhiều người, dẫn đến một hồi bàn tán

xôn xao.

“Anh ta chính là Trần Ma Vương Ư?”

“Trông có vẻ rất anh tuấn”.

“Đúng thế, nhung nhìn linh khí dao động, hình như không mạnh lắm”.

“Khốn khiếp! Khốn khiếp! Đại khốn khiếp!”

Bỗng nhiên một tiếng gọi dồn dập từ bên ngoài Tàng Kinh Các truyền đến, một bóng hình xinh đẹp cũng chạy vào theo đó, thở hổn hến nhìn chằm chằm Trần Đức: “Đại khốn khiếp, cuối cùng anh cũng ra rồi, tôi đợi anh muốn chết!”

“Ấy… Thanh Vũ, sao cô lại ở đây? Không phải ở nội viện à?”, Trần Đức hỏi.

“Ở nội viện mà, nhưng tối qua tôi đến Vô Song Môn rồi, Vô Song Môn này, chẳng phải tôi muốn đến thì đến muốn đi thì đi ư”.

ưng Thanh Vũ chuyển giọng điệu, nhăn mũi nói: “Đại khốn khiếp, đừng phí lời, tôi hỏi anh một chuyện!”

“Vấn đề gì?”, Trần Đức hỏi.

“Tôi hỏi anh, ở núl Bách Thú, có phái anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi không?”, ưng Thanh Vũ hỏi.

“Đúng, tôl đã hứa bảo vệ cô, cho đến học viện Vô Song thi thôi”.

“Hừ, chẳng lẽ đến học viện Vô Song rồi thì không bảo vệ tôi nữa há? Dù thế nào chúng ta cũng là bạn bè cùng hoạn nạn, phải không?”

“Coi là vậy đi…’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK