Khó trách, khó trách vì sao Trần Bát Hoang lại cười cô ta.
Nếu đổi lại là cô ta, khi biết bên cạnh có một tên mù, không có mắt nhìn người thì cũng sẽ nhịn không được bật cười.
“Trong mắt Trần Bát Hoang, gã Huyết Lãnh kia chẳng khác nào một người chết…”, ức Thư Huyên tái mặt, ánh mắt cô ta tràn ngập tự giễu cùng trào phúng. Cùng với đó, hình tượng của Trần Bát Hoang trong suy nghĩ của cô ta cũng bắt đầu được phóng đại vô hạn.
Người đàn ông này đã thay đổi nhận thức của cô ta.
Đó là nhận thức đối với kẻ mạnh.
Bên kia, Lục Phong nắm chặt tay, ngoại trừ kích động cũng chỉ có kích động.
Trần Bát Hoang đã chứng minh thực lực bản thân.
Cũng chứng minh ông ta không hề nói khoác.
Ông ta cảm thấy rất phấn khích.
Còn Lý Tử Tinh thì đã sớm bị dọa đến phát run, sắc mặt hắn ta trắng bệch, sợ hãi không thôi.
Trần Bát Hoang và Huyết Lãnh ở rất gần bọn họ.
Có lẽ là một mét, hoặc tối đa là hai mét mà thôi.
Huyết Lãnh đứng như cọc gỗ, đầu hắn trống rỗng, đau đớn từ bàn tay truyền đến khiến cả khuôn mặt hắn vặn vẹo, vô cùng khó coi, cứ như một người bệnh nguy kịch vậy.
Ngoại trừ đau đớn, còn có sợ hãi, một kẻ kiêu ngạo như hắn, vậy mà khi đối mặt với Trần Đức lại cảm nhận sâu sắc thế nào là tuyệt vọng khi biết mình sắp phải chết. Chân hắn nhũn ra, không ngừng run rẩy, phòng tuyết tâm lý cũng bị phá vỡ.
“Quỳ xuống!”
Đột nhiên, Trần Đức lên tiếng, anh hờ hững nói ra hai chữ, trong giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc gì.
Những lời này hệt như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Bộp!
Huyết Lãnh không thể khống chế được, cứ thế quỳ sụp xuống.
Đối mặt với Trần Đức, dù muốn hay không thì hắn cũng phải quỳ.
Huyết Lãnh thầm run sợ, cảm giác lạnh lẽo bủa vây hắn, nhưng hơn thế nữa, trong lòng hắn còn bùng lên lửa giận. Hôm nay, hắn không chỉ thua, mà còn mất sạch thể diện.
Lúc đến, hắn luôn tỏ thái độ cao ngạo, cho rằng mọi người đều là rác rưởi, kiêu căng đến mức chẳng thèm để ai vào mắt.
Đứng càng cao thì té càng khó coi.
Trước ánh mắt của hơn ngàn người, hắn cứ thế quỳ xuống trước mặt Trần Bát Hoang, lúc này, trong lòng hắn là lửa giận ngập trời, thật sự… thật sự khó mà hình dung được.
Làm trò trước mặt hơn ngàn người thì cũng thôi đi…
Quan trọng hơn chính là…
ở đây còn có cô gái mà Trần Nguyên Bình muốn giới thiệu cho hắn.
Nói thật, ức Thư Huyên rất đẹp, hắn đã từng gặp nhiều cô gái đẹp, thế nhưng so với ức Thư Huyên thì bọn họ không đáng để nhắc đến.