Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dưới chân hắn là thú hư vô?!“, Thủy Dương Vân vẻ mặt chảm chú, thú hư võ hay có tẻn là thú thủy hư, loài thú này được ghi chép trong danh mục thú của Đại Thiên Thế Giới, là một loài thú dữ hiếm có, tuổi thọ cực kỳ dài, gần giống với rùa cá sấu dưới đáy biển, cực kỳ hung dữ và tàn khốc.

Loại thú dữ này lại… lại cõng Trần Bát Hoang vượt qua hồ Nhược Thủy?

Thủy Dương Vân hoài nghi có phải mình mẳt mờ nhìn nhầm hay không.

‘Tam trưởng lão, mau ra tay, tuyệt đối không thế đế hắn leo lẽn bờ bên kia, không thế cho hắn có bất kỳ cơ hội nhận được truyền thừa, nếu không thì học cung Đạo Vận sẽ lâm nguy mất!”, ỉm lặng trong chốc lát, cuối cùng Cát Phong Hành thu hồi tâm tư, sắc mặt hoảng hốt, đã có chút hối hận khi đã ra tay với Trần Bát Hoang, hoài nghi có phải mình đã chọc phải người không nên chọc,

Nhưng,

Việc đến nước này, thù đã kết phải nhổ cỏ tận gốc!

“Không thể!”

Nhưng Thủy Dương Vân lâc đầu, ông ta có suy nghĩ có mình, ra lệnh với Vân Diệp: “Từ giờ phút này trớ đi, không ai được tiến vào hoặc rời khỏi đảo Định Thiên, cứ nói học cung Đạo Vận lại giảng đạo, lập tức đóng kín đảo, cho đến khỉ Trần Bát Hoang quay về. Ngoài ra… chuyện ở đây, ai dám truyền ra ngoài, giết!”

“Hả?”

Vẻ mặt Vân Diệp khẽ đông lại, cũng không dám hỏi nhiều, lúc này hạ lệnh xuống.

Tin tức đóng kín đảo lập tức truyền khắp Tây Thần Châu.

Còn hai người Cát Phong Hành và Thủy Dương Vân ở ven hồ Nhược Thủy!

Một tòa cung điện đứng sừng sững, trở thành hành cung của hai người,

Còn giảng đạo?

Nằm mơ!

Ủng hộ chúng mình tại tamlinh247.com.vn

‘Tam trưởng lão, sao không ra tay với Trần Bát Hoang?”, bên trong hành cung, Cát Phong Hành hỏi: “Nếu đế hắn sống sót đi ra, hai người chúng ta… có thế sống sót rời đi hay không, rất khó nói”.

Trong lòng Cát Phong Hành nặng nề,

Ông ta đã lĩnh hội qua sự biến thái của Trần Bát Hoang, vớỉ cảnh giới Cố Bản đã chấn động cường giả Thiên Đạo tứ trọng thiên ông ta.

Nếu như không phải đích thân trải qua, Cát Phong Hành thà tin sinh con trai không có hậu môn còn hơn tin rằng một tẻn rác rưới cảnh giới Cố Bản có thế đánh nhau với mình!

Loài người này một khi trưởng thành, Cát Phong Hành không dám tưởng tượng anh sẽ biến thái đến mức độ nào.

“Phong Hành, ỏng cần gì phải gấp gáp, Trần Bát Hoang vượt qua Nhược Thủy, đơn giản có ba kết cục. Thứ nhất, chết trong sương mù. Thứ hai, nhận được truyền thừa trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức hai người chúng ta không thể giết chết. Thứ ba, nhận được truyền thừa nhưng không kịp tiêu hóa, đề thăng không cao”.

Thủy Dương Vân bình thản nói: “Ba kết cục này, nếu như là loại thứ nhất, đương nhiên không cần nhiều lời. Nếu như là loại thứ hai, đến lúc đó tôi tự có cách khiến hắn không tính toán hiềm khích lúc trước, theo tỏi đi học cung Đạo Vận, trở thành người của học cung. Nếu như là kết quả cuối cùng, nhưng truyền thừa mà hắn nhận được cũng là lợi ích

‘Thì ra là như vậy”.

Cát Phong Hành nghe xong, tự cho là đúng.

Suy nghĩ của Thủy Dương Vân rất kín đáo.

Cho dù thế nào cũng chỉ có lợi ích với bọn họ, không có hại.

“Nhưng tam trưởng lão, tôi có phần nghĩ không hiếu, nếu như thật sự đề thăng đến mức hai người chúng ta không có cách nào địch nổi, ông có cách gì khiến hân không tính toán hiềm khích lúc trước?”

“Tạm thời giữ bí mật”.

Thủy Dương Vân thản nhiên nói: “Huống chi, khả năng này rất nhỏ, một phần vạn vạn, cực kỳ nhỏ, hai người chúng ta liên thủ, cho dù cường giả chỉ bước nửa bước vào cấp Quân cũng có thế đánh một trận, ông cảm thấy dù hắn có đề thăng đi nữa, liệu nhảy được đến cấp Quân không? Ha ha!”

“Đúng vậy”, Cát Phong Hành khẽ gật đầu,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK