Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng Trần Đức vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Trần Đức mở cửa, Tô Dịch Khôn cung kính đứng ớ cửa: “Công tử, cửa đảo Định Thiên đã mớ, hôm nay là ngày khai mạc ngày hội, lão phu đặc biệt qua đây thông báo, Cơ Xung đã ở dưới tầng chờ cậu rồi”.

“Ách, được!”

Sau khi Cơ Xung dẫn anh đến thành Bồng Lai thì quay về đảo Định Thiên, hẹn hỏm nay qua đón anh, không ngờ lại đến sớm như vậy.

Dưới hướng dẫn của Tô Dịch Khôn, Trần Đức chạy thẳng dưới tầng.

Lúc này,

Tô Dịch Khôn một chữ cũng không nói, chí là liên tục đánh giá chàng thanh niên trước mắt, trong lòng cực kỳ xúc động.

Hơn hai mươi tuổi,

Chưa đến ba mươi!

Tuối chưa đến ba mươi, có thể nhận được thẻ chứng nhận chí tôn, còn trong hai ngày ngắn ngủi đã áp bức mấy ngàn người ở Thiên Tự Các, thậm chí dùng đánh cược giết chết chiến thần Quách Khai…

Thân là người có thân phận không thấp ớ Hương Mãn Viẽn, một vài chuyện liên quan đến đảo Định Thiên, ông ta cũng tương đối rõ ràng, suy có cùng đánh cược Trần Bát Hoang mở ra, mấy ngàn người tham gia, mấy chục ngàn người vây xem, dù muốn giấu giếm cũng không giấu nối.

Chuyện này quá mức náo động, ông ta muốn khỏng biết cũng khó.

Nếu như không phải Thiên Tự Các xảy ra chuyện, e rằng pho tượng của Trần Bát Hoang cũng liệt vào cùng hàng với bốn pho tượng kia ấy chứ?

Tô Dịch Khôn ngày càng tò mò về Trần Đức.

Nhưng,

Thân là người của Hương Mãn Viên, ỏng ta rất chuyên nghiệp, thứ không nên hỏi thì một chữ cũng không hỏi, im lặng ở bên cạnh Trần Đức, trên đường rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ anh, một khi chuyện nổi tiếng rồi, hiến nhiên Trần Đức trở thành nhân vật làm mưa làm gió.

Cũng may, có Tô Dịch Khôn ở bên cạnh, không ai dám tìm đến gây chuyện, an toàn xuống tầng gặp Cơ Xung.

“Anh Trần!

n

Nhìn thấy Trần Đức, Cơ Xung lại càng cung kính hơn so với lần trước, hắn liền cúi người hành lễ, thái độ nghiêm túc, kính sợ!

Dù sao,

Hắn cũng đã nghe nói chuyện của Thiên Tự Các.

Thậm chí thứ hắn ta biết còn hơn Tô Dịch Khôn rất nhiều.

“Đi thôi…” Trần Đức quả thật không muốn dừng lại ớ nơi đông người, anh thi triển thuật hư không ngay tại chỗ, dẫn Cơ Xung cùng rời đi.

Dưới chỉ dần của hư không,

Trần Đức xuất hiện một lần nữa đã là trên đính ngọn núi,

Đập vào mắt,

Là ba ngọn núi.

Trong đó có hai ngọn núi cao đến bốn năm chục ngàn mét, đứng sừng sững giữa mây xanh, phía trên mây ngũ sắc lưu chuyến, chim tiên bay lượn, đại đạo lưu chuyến giống như cầu vồng ba bốn ngàn mét, hai ngọn núi nối liền hợp thành một cánh cửa lớn, mà trên đỉnh cao nhất của cánh cửa lưu lại ba chữ ‘Đảo Định Thiên’, cực kỳ hùng vĩ, rộng rãi, vô cùng khí phái.

Đám Trần Đức đứng trên đỉnh ngọn núi thứ ba, cách cánh cửa kia cũng khoảng mười ngàn mét, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng cánh cửa đó, có thể tường tượng ra cánh cửa đó lớn thế nào, phóng mắt nhìn ra, sau cánh cửa lớn đó đang trôi nối một hòn đảo khống lồ.

Đảo như tiên cảnh, linh khí hòa hợp, đám mây lơ lửng, nhìn không thấy cuối.

Trên đỉnh núi chổ Trần Đức và Cơ Xung đứng đã có không ít người đến đây, liếc nhìn, ít nhất có một hai chục ngàn đầu người nhốn nháo, đông đúc tấp nập, từng người khí tức mạnh mẽ, ngay cả khỏng gian xung quanh cũng bị ảnh hướng, cuồng phong nối bốn phía, thối áo khoác bay phần phật, rất tráng lệ.

Trên núi cao, một hai chục ngàn người vô cùng náo nhiệt, Cơ Xung đưa Trần Đức đi vào một thông đạo riêng biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK