Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được ông ta dạy dỗ, cùng với thanh kiếm mạnh mẽ dẻo dai, cộng thêm bản thân hắn có tư chất vô cùng hùng mạnh, chỉ cần là người có quen biết hắn, hiểu về hắn, nghe danh hắn, bất kể là ai cũng sẽ không chọn cách đối đầu trực diện với kiếm của hắn.

Càng khỏi nói tới phương pháp vừa buồn cười, vừa ngu xuẩn là dùng tay không trực diện tiếp chiêu…

Đây đúng là, không phải muốn chết thì là chán sống!

Thế nào là chán sống?

Là tự dâng mình lên đoạn đầu đài!

Tã Phương Kiệt cười khinh bỉ, hắn quyết định sẽ làm hài lòng người trước mắt, đánh chết bằng một nhát kiếm, cho nên trong phút chốc hắn vận thêm sức mạnh vào, với lực đạo lớn nhất, mạnh

nhất, tàn bạo nhất bổ thanh kiếm xuống!

“Uỳnh!

Chỉ trong một giây, chưởng và kiếm va chạm nhau dữ dội.

Tức thì, hệt như ngọn núi lớn ngàn cân nện xuống, tựa hồ trên chín tầng mây rơi ‘âm ầm xuống đất, tiếng động đinh tai nhức óc, xé thủng màng nhĩ.

Sức mạnh cực kỳ lớn tác dụng vào, hệt như đại hồng thủy phá tan đập ngăn nước, nước tuôn xối xả băng băng qua con đập nhỏ bé, áp lực mạnh đến nỗi không khí chung quanh cũng biến đổi, càm giác run rẩy sợ hãi ngập tràn.

Năng lượng mạnh mẽ trong cơn va chạm giữa cả hai tràn ngược ra ngoài, ba cô gái ăn mặc mong manh bị luồng khí này hất tung cả quần áo.

“Bụp bụpt!”

Cách đó không xa, đám đông cũng bị ảnh hưởng, kính mắt của một số người nổ tung vang lên tiếng lụp bụp, họ bưng mắt kêu lên thảm thiết, viền mắt đỏ ngầu.

Cùng lúc đó.

Trên người Trần Đức, tà áo dài bay phần phật, như bị cuồng phong hất lên, cái ghế mây anh ngồi cũng nứt ra răng rắc do phải chống chịu sức mạnh quá lớn, tựa hồ sẽ gãy nát bất cứ lúc nào, tuy nhiên, dường như chúng được một sức mạnh nào đó chống đỡ, muốn gãy cũng không gãy được, bốn chân ghế mây rầm rập nện xuống sàn!

“Keng!

Tạ Phương Kiệt biến sắc, kiếm trong tay hắn run rẩy từng hồi, hệt như con cái giãy giụa trong lòng bàn tay, hắn giảm bớt rất nhiều lực lên tay mới ổn định trở lại, nhưng cánh tay của hắn hoàn toàn tê dại, gần như nhũn ra.

Chân hắn phải lùi về sau một bước!

Chỉ một bước thôi, cũng đủ phân cao thấp, khiến cho người khắp bốn phía đều như nhìn thấy ma quỷ, họ nhìn Trần Bát Hoang yên vị trên ghế, ánh mắt hoảng sợ, hồn vía lên mây.

Tay không chặn trường kiếm.

Không những không bị thương, mà còn hất ngược Tạ Phương Kiệt phải lùi về một bước.

Một bước này…

Có lẽ chẳng có gì đáng kể.

Nhưng lại đánh vào thị giác, linh hồn, tinh thần của hết thảy mọi người, không khác gì đứa trẻ tám tuổi tay không quật ngã tên đô vật nặng hàng trăm ký lô xuống đất.

Đầu óc mọi người xung quanh kêu ong ong, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi như muốn lọt khỏi tròng…

Mẹ nó, hai người này còn… còn… còn là người sao?

Tại đây có hình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK