Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái nhà này do một mình cô chèo chống? Cô nói xem cô đã làm được những gì? Mỗi ngày sau giò làm, tôi đều phải nấu cơm, chăm con, giặt quần áo, còn cô thì sao? Cô gả cho tôi nhiều năm như vậy, tôi đã bắt cô phải làm gì chưa?”

“Tôi không làm thì sao hả? Năm đó kết hôn, ai nói sẽ nuôi tôi?” ngưòi phụ nữ nói: “Nêu không phải có tôi cổ vũ tinh thần cho anh, anh có thể kiên trì được đến ngày hôm nay à?”

Hai người tôi một câu, anh một câu, không hề chú ý trong chăn, Tiểu Khả đã thức giấc.

Tuy nhiên, cậu bé không lên tiếng, mà rúc mình trong chăn, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào rơi lệ.

Cậu bé đã nghe được những lòi của mẹ, mặc dù tuổi còn nhỏ những Tiểu Khả vẫn có cảm giác đau lòng.

Thế nhưng cậu bé không dám lên tiếng.

“A… ha ha…”

Người đàn ông bật cười, nhưng miệng tuy cười, mà mắt lại rưng rưng.

Hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trong cùng một ngày, ngươi đàn ông này không chỉ quỳ xuống mà còn rơi nước mắt.

Có thể thây được anh ta đau lòng cỡ nào.

Anh ta thật sự không ngờ người phụ nữ từng nói yêu mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cổ vũ tinh thần?

Đúng!

Người phụ nữ này đúng là trụ cột tinh thần của anh ta.

Nhưng như vậy thì có thể ờ nhà suốt ngày, ngoài chơi điện thoại thì ngủ sao?

Như vậy thì có thể bỏ mặc tánh mạng con trai, ngay cả một lời xin lỗi cũng nhất quyết không nói?

Như vậy thì có thể thản nhiên mắng chồng và con mình là đồ vô dụng?

Trước kia, mỗi lần như vậy, người đàn ông đều bỏ qua.

Không vì cái gì khác, chỉ vì anh ta yêu vỢ mình.

Anh ta là trụ cột gia đình, có thể đánh đổi, có thể chịu đựng khổ cực.

Nhưng… lần này thì không thổ!

Tuyệt đối không thểỉ

“Vương Phương, cô nhất định phải đi tìm anh Trần xin lỗi!”, ngươi đàn ông lau nước mắt, gằn từ chữ: “Ngay bây giờ, lập tức, lập tức!”

“Lâm Khải! Tôi không đi đây, anh làm gì được tôi?”, người phụ nữ hét lên: “Nêu anh dám ép tôi đi, chúng ta ly hôn, tôi không thể tiếp tục được nữa!”

“Ly hôn? ĐƯỢc, ly hôn thì ly hôn, nhưng trước khi ly hôn, cô phải đi xỉn lỗi!” trong mắt Lâm Khải bùng lên lửa giận.

Những lời này khiến người phụ nữ ngẩn ra.

Trước kia, mỗi khi cô ta đề cập đến chuyên ly hôn, Lâm Khải sẽ lập tức nhận sai, sau đó dỗ dành cô ta.

Thê nhưng lần này, vì sao anh ta lại nói ra những lời như vậy, lại còn nói một cách rất dứt khoát?

Vương Phương trơn tròn mắt: “Anh dám ly hôn với tôi?”

“Vương Phương, trước kia tôi chịu đựng cô, nhường nhịn cô, là vì tôi là chồng cô, nhưng bắt đầu từ giây phút này…”

Lâm Khải nói: “Tôi chính thức bỏ cô, ly hôn thì ly hôn, cô không còn là người phụ nữ của tôi nữa, tôi cần gì phải yêu cô, chiều cô, che chở cô?”

“Cô nên ngoan ngoãn đi xin lỗi ngay cho tôi, nếu không, vì Tiểu Khả, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu!” hốc mắt Lâm Khải xuất hiện tơ máu, thoạt nhìn cực kỳ đáng sỢ.

Thái độ của anh ta khiến vương Phương cảm thấy sỢ: “Anh… anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn cô nhận sai!”

“Không bao giờ, Lâm Khải, tôi cho anh biết, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ nói anh trai tôi cho người đánh anh!”

“Anh cô là cái thá gì? Anh ta dám đến, tôi dám đánh!”

Lâm Khải lộ vè hung ác, giò phút này anh ta đã tức giận đến cực độ, sấn tới nắm lấy tóc vương Phương: “Cô không đi, ông đây đưa cô đi!”

Trong lòng Lâm Khải có một ngọn lửa.

Ngọn lửa này đã tích tụ nhiều năm, chính do vương Phương nhen nhóm từng chút một.

Trước đây, nó bị Lâm Khải đè nén tận đáy lòng, bị ngăn cản bởi con đê có tên “tình yêu và trách nhiệm”.

Nhưng giờ phút này, ngọn lửa kia đã hoàn toàn phun trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK