“Là tên nhóc kia”, Lương Khâu là người đầu tiên nhận ra Trần Đức: “Ui, không ngờ anh ta lại có thể đi đến đây, đúng là may mắn thật”.
“Gặp được Liệp Trư… cái này cũng gọi là may mắn hả?”, Mậu Danh có chút cạn lời, vuốt râu nói. Lực công kích, tốc độ của con Liệp Trư kia cũng khá là cao đó.
Dù là võ giả Thông Mạch kỳ cũng không phải đối thủ của nó.
Chỉ có Long Tượng kỳ mới miễn cưỡng có thể né được những đòn tấn công trí mạng.
Bởi vì Liệp Trư không những có cơ thể khổng Tô, mà còn có chút trí tuệ, huống chi chỗ này còn là núi rừng, là sân nhà của nó.
“Hay là chúng ta nghỉ một lát, tiện thể nhìn cái tên vô tri kia chết như thế nào?”, Lương Khâu phe phẩy cây quạt màu trắng trong tay, lộ ra vẻ xem trò hay, khinh bỉ, cười cợt nói: “Hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian”.
“Đúng thế, hình như anh ta cũng đã mệt rồi”, Mậu Danh gật đầu nói.
Bởi vì Trần Đức chủ yếu là đang luyện tập Trấn Lôi Ấn nên đầu óc đều đắm chìm trong việc khống chế, tìm hiểu nó. Vì vậy mới không để ý đến con heo rừng có thể chơi chút trò vặt kia càng
ngày càng táo bạo, công kích cũng ngày càng mạnh. Mỗi lần anh đều đợi nó sắp tới gần mình mới khó khăn lắm né đi.
Tổng thể trông có vẻ rất khó khăn, chật vật.
Dẫn đến Lương Khâu mới nghĩ rằng Trần Đức sắp không chống cự nổi, chết dưới răng của heo rừng, trong mắt hiện ra vẻ phấn khích.
Lương Khâu kiêu ngạo, sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, không coi võ giả bình thường ra gì. Thế nên, hắn ta mới ước gì Trần Đức chết sớm một chút. Loại vô dụng như vậy nhìn mà chướng mắt, khó chịu.
“Hình như cũng hiểu được non nửa Trấn Lôi Ấn rồi, đế thử xem một nửa sức mạnh này như thế nào”, sau hơn trăm lần dùng đủ mọi cách luyện tập, Trần
Đức cũng càng thành thạo nó hơn.
Tiếp theo, anh dừng lại, đứng đối diện với Liệp Trư, bắt đầu bấm ấn. Nhưng lần này lại càng tinh tế, tỉ mỉ, phức tạp hơn lần trước rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn trước gấp trăm lần, các ngón tay như xuất hiện bóng chồng!
Cùng lúc đó, không khí xung quanh tay anh cũng bắt đầu vặn vẹo trở nên nóng rực, thế mà lại xuất hiện từng luồng sấm sét.
“Gào!”
Con heo rừng đã sớm bị chọc đỏ mắt, tên loài người trước mặt cuối cùng cũng dừng lại, trong con ngươi rực lửa của nó lóe lên sự tàn nhẫn, dùng hết sức mạnh phóng thẳng về phía Trần Đức!
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Mỗi khi nó giẫm xuống, mặt đất sẽ run lên một lần, để lại một cái dấu chân sâu hoắm!
Cây cối, bụi cỏ liên tục gãy rạp, bị đạp thành bột mịn dưới chân nó.
Nó giống như một chiếc xe vận tải mất phanh, gào thét, nghiền nát mọi thứ, phá hủy tất cả lao tới!
“Chết nhanh như vậy sao? Ha ha…”
Lương Khâu đằng xa thấy Trần Đức dừng lại, đứng im không nhúc nhích thì nghĩ rằng anh đã cạn kiệt sức lực, không khỏi giễu cợt: “Mậu Danh, anh xem, tôi
nói mà, can đảm quá chính là ngu ngốc, đúng không nào?”
“Anh ta đúng là không nên tới núi Bách Thú”, Mậu Danh cũng lắc đầu, giống như đã nhìn thấy Trần Đức chết, hơi đáng tiếc nói.
“Nguyệt, may mà em không có lãng phí mấy miếng linh thạch kia, người như vậy dù tới núi Bách Thú cũng sẽ tới chỗ khác tự tìm đường chết thôi”, Lương Khâu phe phẩy cây quạt, ra vẻ tao nhã nói.
“Haiz, đáng tiếc”, Đạm Đài Nguyệt khẽ thở dài, cô ta thật sự cảm thấy đáng tiếc, đang lúc tuổi xuân làm gì không tốt, sao cứ đến núi Bách Thú tự tìm đường chết cơ chứ?
Cho dù cô ta có muốn cứu, nhưng cách quá xa nên cũng không kịp.