Nước trong hồ rất xanh, lại khỏng hề có một gợn sóng nào, không có chút động tĩnh nào, cứ như một hồ nước đọng đầy yên tĩnh.
Mà bên kia hồ nước.
Có một con Kỳ Lân đang nằm.
Nó cao tới ba trượng, toàn thân màu đỏ tím, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, như đang tu luyện, mỗi lần hít thớ, thì hơi thờ của nó lại khiến bầu không khí chợt run lên.
Trần Đức từng thấy nó.
Là tọa kỵ của Vân Tịch Dao.
Không ngờ nó lại đang ở đây.
“Không thế ngờ được, vẫn còn một đứa nhóc vần chưa hiếu sự đời ờ đây trông chừng”, bên trong Tiểu Thế Giới, Thiên Yêu Hoàng thoáng thở dài. Thân là Thiên Yêu Hoàng của tộc Kỳ Lân, khỏi phải nói, con Kỳ Lân kia chắc chắn là thế hệ sau của ông ta, nhưng ông ta lại chẳng nói thêm gì.
Có thế thấy, con Kỳ Lân đã cảm nhận được động tĩnh bên này, nó mớ đỏi mắt to tròn ra, chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm những người đứng bên ngoài lá chắn.
“Lạch cạch!”
Chìa khóa lại xoay chuyển, lá chăn thủy tinh mờ ra.
Vân Diệp cấn thận đi trước dẩn đường, đưa Trần Đức đến bên hồ: “Cậu Trần, bờ bên kia của hồ chính là nơi Thiên Yêu Hoàng đế lại truyền thừa”.
Trần Đức nhìn về phía trước.
Bẻn kia hồ là một mảnh sương mù dày đặc, đỏ như máu, chắng thế nhìn thấy gì cả.
“Nhưng nước trong hồ này chính là nhược thủy, dù là lông hồng rơi xuống cũng sẽ chìm, bên dưới nhược thủy còn có một con mãnh thú, một khi xuống tới đáy hồ thì sẽ bị mãnh thú cắn nuốt”, đến tận lúc này, sao Vân Diệp lại không biết Trần Đức muốn lấy được truyền thừa của Thiên Yêu Hoàng được?
Ông ta chậm rãi nhẳc nhở: “Hơn mười vạn năm qua, chưa có một người nào đủ sức bước qua hồ Nhược Thủy, sang được bờ bên kia, dù đến được bờ bên kia, cũng chưa chắc đã qua được màn sương mù, dù sao thì… Bẽn trong sương mù đó, có lẽ sẽ ấn chứa rất nhiều sát khí!”
Vân Diệp không lừa gạt Trần Đức.
Ông ta không dám.
Nếu giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông ta lại không nhắc nhở trước mà đế anh tự phát hiện ra, khi đó, có lẽ cả ông ta và đảo Định Thiên đều chìm vào nguy hiểm!
Trần Bát Hoang quá kinh khủng.
Bấy giờ, ông ta là thánh chủ của đảo Định Thiên, chi đành phải cười làm lành đế giữ mạng!
Còn Hạ Lương Xuyên gì đó.
Thì đã lạnh run đứng cun cút một bên, không dám hé răng nửa lời, sợ Trần Đức đế ý tới mình.
“Được”.
Trần Đức khẽ gật đầu, đi đến bờ Nhược Thủy.
Sau lưng anh.
Là hơn mười vạn người không dám dời đi nửa bước.
Truyền thừa của Thiên Yêu Hoàng đã ở đây hơn mười vạn năm!
Cả chục vạn năm nay, các thế lực thay đổi, thời gian luân chuyến, ai cũng biết nơi này có một phần truyền thừa, nhưng có đến chín mươi chín phấy chín phần trăm người không thể vượt qua được hồ Nhược Thủy!
Trước kia.
Có người từng qua được hồ Nhược Thủy, bước sang bờ bẽn kia.
Nhưng.
Sau khi tiến vào màn sương đỏ kia thì chẳng thế trớ về được nữa.
Khỏi phải nghĩ, chắc chắn là chết
rồi.
Tuy nơi này có truyền thừa, nhưng nó được người đời gọi là cấm địa nguy hiếm!
Trần Bát Hoang.
Lại muốn có được truyền thừa của Thiên Yêu Hoàng.