Trong nháy mắt.
Đã chém về phía kiếm của Trần Đức, va chạm!
Gợn sóng khủng bố với khí thế như sóng thần thổi quét, trong suy nghĩ của tất cả mọi người, thì một kiếm đó chém xuống, dù Trần Bát Hoang may mắn không chết, thì cũng bị thương rất nặng. Tất nhiên, xác suất chết tươi không cách nào phản kháng là rất cao.
Lập tức hóa thành một đống máu loãng!
Dù sao.
Hai người có sự chênh lệch quá lớn.
Dù Trần Đức là một Thánh Nhân, có được thực lực của một Thánh Nhân, nhưng Trình Lực lại là một Thánh Vương, là Thánh Vương hàng thật giá thật, dù hắn ta chỉ dùng một phần một ngàn sức mạnh, hay một phần một vạn thôi cũng đã đủ sức giết chết Thánh Nhân rồi.
Một kiếm đó là toàn bộ ba trăm phần trăm sức mạnh của Trình Lực!
Hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp
bậc!
“Keng!”
Chí là…
Sau tiếng vang trong trẻo đó, đột nhiên, mọi người trông thấy một kiếm ập tới như vũ bão, đầy bá đạo của Trình Lực bị Long Ngâm Trần Đức đang cầm chặn lại!
Tất cả mọi uy thế đều bị chắn bởi thanh kiếm đó!
Giống như hàng trăm vạn đại quản tấn công vào thành, một đòn dồn hết mọi sức mạnh, đầy nguy hiểm, lại bị tường thành chặn đứng, không thể
trèo lẻn được, cũng không thể tấn cỏng vào trong!
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Mọi người chấn động, cảnh tượng hết sức bất ngờ đó khiến bọn họ không cách nào tường tượng nổi.
Nhưng đó chỉ mới là băt đầu mà thôi!
Ngay sau đó.
Có thể thấy rất rõ, thanh kiếm trong tay Trình Lực đang run lên!
Đúng vậy!
Nó đang run rẩy!
Thanh trường kiếm dài tám thước như đang chịu một lực chấn động thật mạnh, cứ ông ông rung
Trần Đức vẫn bình yên chẳng tổn hao gì, thanh kiếm trong tay anh cũng bình thường chẳng có hiện tượng lạ, nhưng kiếm trong tay Trình Lực trông có vẻ không thể chịu nổi, cứ run lên, tất cả mọi nguyên khí, đại đạo và sát khí khủng bố đều biến mất, tan vỡ!
Thế nhưng.
Chuyện quỷ dị hơn nữa vẫn còn ờ phía sau. Họ trông thấy.
Trần Đức đang dùng hai tay cầm kiếm, thì một tay, lại… Lại buỏng lỏng ra vào chính cái lúc này?
Khi bàn tay đó băt đầu buông ra.
Có thể thấy rất rõ.
Trần Bát Hoang vẳn bình tĩnh trước sau như một, lạnh nhạt, thậm chí khóe môi còn treo nụ cười rực rỡ.
Mạnh!
Anh thật sự mạnh đến mức con người ta cảm thấy khủng bố!
Dùng một bàn tay là có thế đỡ được một đòn Trình Lực dùng hết sức!
Trình Lực bỗng chốc chìm vào ngơ ngác, bấy giờ, hắn ta bỗng chốc hoảng sợ phát hiện bản thân mình hoàn toàn không thể nhúc nhích, cả người như bị một sợi dây thừng vô hình trói buộc và điếm huyệt vậy, cứ cứng đờ, muốn lùi lại cũng không thể làm được!
Trơ mắt nhìn Trần Đức buông một bàn tay ra, vẫn hết sức tàn nhẫn trói buộc và áp chế hẳn ta, đầu Trình Lực ong ong lên, thật sự không thế tin nổi, hắn ta nhìn chằm chằm Trần Đức, hai mât đỏ ngầu như máu.
“Tại sao… Tại sao lại như thế được!”