Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỏi một cấp phẩm, mổi một hạng trong Vân Tiêu Giới đều chênh lệch như khoảng cách rãnh trời!

“Anh Trần, thế lực trong Vân Tiêu Giới phân chia như vậy, mà trong số các thế lực đến đây ngày hôm nay, chí có Tiêu Lôi Môn tôi là thế lực tam phấm hạng nhất, mặc dù trong thế lực tam phẩm hạng nhất, chúng tôi không tính là mạnh nhất, nhưng cũng xem như không tệ, gia nhập Tiêu Lỏi Môn, là sự lựa chọn duy nhất của anh”, Ấn An Sương rất thông minh, biết rõ làm thế nào đế thu hút một người mạnh như Trần Đức.

Quả thực Trần Đức đã động lòng, theo cách nói của Ấn An Sương, Tiêu Lôi Môn thực sự là sự lựa chọn tốt nhất trong số các thế lực và tông môn này.

Anh vừa định nói, đột nhiên, bên cạnh Ấn An Sương, Quách Ly Long nghiêm nghị nói: ‘Trần Bát Hoang, bây giờ cậu đã hiểu sự lợi hại của Tiêu Lôi Môn chúng tôi rồi chứ? Có bao nhiêu cường giả của các giới muốn vào Tiêu Lôi Môn chúng tôi còn cầu không được, mà cậu, người cúa một nơi rác rưới như địa cầu, có thế gia nhập Tiêu Lôi Môn là vinh hạnh của cậu!”

“Ngoài Tiêu Lôi Môn của chúng tôi, cậu không có lựa chọn nào khác”.

Quách Ly Long khá tự tin, độc đoán, ông ta cho rằng muốn thu hút người mạnh như này thì phái có thái độ kiêu ngạo, không được ăn nói khép nép, bằng không chí có thế bị phụ bạc, bị coi thường.

sâu trong mắt Ấn An Sương hiện lẻn vẻ không hài lòng, ông già này thật đúng là nhiều chuyện!

Trần Bát Hoang là người kiêu ngạo như vậy, lại dùng giọng điệu như này nói chuyện với anh ta, còn sỉ nhục địa cầu?

Trần Bát Hoang nỗ lực như vậy, mạo hiểm tính mạng leo lên đính Tháp Linh Thú, là để làm gì?

Không phải là để chứng minh bản thân, chứng minh người địa cầu sao?

Ấn An Sương rất ít khi tức giận, lúc này, đáy lòng đầy bực dọc, khó chịu với Quách Ly Long, nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, cộng thêm Quách Ly Long là trưởng lão trong môn, cô ta thật muốn trách măng ông ta mấy câu, chỉ có phá là giỏi!

Quả nhiên, lời nói của Quách Ly Long vừa dứt, cô ta liền nhặn ra trong mắt của Trần Bát Hoang có chút lạnh, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Còn Quách Ly Long thì giống như không để ý đến, lại mở miệng, tiếp tục nói: “Cậu còn chần chừ gì nữa? Còn không mau đồng ý? Cơ hội gia nhập Tiêu Lôi Môn chúng tôi không phải lúc nào cũng có, đừng đợi đến lúc bỏ lỡ mới hối hận, ha ha…”

Trên mặt Quách Ly Long mang theo nét tươi cười, ông ta giống như chắc chắn một trăm phần trăm Trần Bát Hoang sẽ gia nhập Tiêu Lôi Môn vậy, vô cùng tự tin!

Lan này, không chỉ Trần Đức không vui, mà tức giận trong lòng Ấn An Sương sắp viết hết lên mặt rồi.

Nhìn xem, những gì ông nói là tiếng người sao?

Bày ra dáng vẻ như này có thể có tác dụng với loại người như Lăng Không, nhưng có tác dụng với Trần Bát Hoang sao?

Đồ ngốc!

Mẹ kiếp thật đúng là đồ ngốc mà!!

Tố chất của Ấn An Sương cực cao, trong lòng cũng không nhịn được mắng hai câu, vội vàng nói: “Anh Trần…”

“Cô Ấn không cần nói thêm gì nữa”.

Cô ta còn chưa kịp nói hết lời, Trần Đức đã nhàn nhạt nói, trong mắt hiện lên tia ớn lạnh: “Tiêu Lôi Môn quả thực không tệ, là một lựa chọn vô cùng tốt, nhưng…”

“Trần Bát Hoang tôi, một thứ rác rưởi đến từ địa cầu, không xứng với Tiêu Lôi Môn, càng không có tư cách đế Tiêu Lôi Môn cho mình vinh dự như vậy, ha ha…nếu thực sự gia nhập Tiêu Lôi Môn của các người, há chắng phải là trèo cao, gây trở ngại cho các người sao?”

Từ chối!

Những lời cúa Trần Bát Hoang đã quá rõ ràng,

trực tiếp từ chối Tiêu Lỏi Môn!

Đúng, anh cần gia nhập một thế lực tốt phù hợp với anh, nhưng Trần Bát Hoang anh chưa bao giờ là một con chó chạy theo chủ!

Trước đây không phải, bây giờ không phải, tương lai càng không phải!

Quách Ly Long thái độ cao ngạo, dáng vẻ cúa người bề trên, anh đến Tiêu Lôi Môn có thể nhận được ích lợi, đãi ngộ gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK