Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm xúc của Trần Đức không hề dao động, ngược lại cười nhạt nói: “ông cảm thấy tỏi khỏng phải là đốl thủ của ông ta?”

‘Việc này../

Tổ Trường Không thực sự cho rằng như vậy, nhưng ông ta không dám nói rõ.

“Trần Bát Hoang, cậu mau đi đi thì hơn”.

Lúc này, Tổ Hàn Hương vẫn luôn không lên tiếng khẽ động đôi môi đỏ, nói: “Lang Thương, là người mạnh nhất Vân Tiêu Giới, không có người thứ hai, anh không phải là đối thủ của ông ta!”

‘Hàn Hương!’

Sắc mặt TỔ Trường Không hơi thay đổi, ngăn Tổ Hàn Hương nói tiếp, lo sợ Trần Đức nối giận.

“Không sao, ha ha…”

Trần Đức lắc đầu, vẫn uống rượu tự nhiẽn, mùi rượu nồng nặc từ cơ thể anh tỏa ra: “Nhưng, đi thì không thể đi, Trần Bát Hoang tỏi đã quay về, thì chưa từng nghĩ phải đi, một Lang Thương, không đến thì thôi, nếu dám đến, tỏi vẫn sẽ tiễn ông ta xuống địa ngục gặp Diêm Vương!”

TỔ Trường Không hơi cạn lời, Trần Bát Hoang cái gì cũng tốt, trọng tình nghĩa, trọng nghĩa khí, thiên phú cũng mạnh, chỉ là… chỉ là sao đầu óc không lỉnh hoạt chứ?

Giết Lang Thương?

Đùa gì vậy!

Với thực lực của Lang Thương, hủy diệt cả Vân Tiêu Giới cũng không phải thổi phồng.

Giết ông ta?

“Trần Bát Hoang, tộc trưởng đã phản bội ba gia tộc lớn vì anh, anh đi rồi, ỏng ấy sẽ bị Lang Thương trừng phạt, ít nhất sẽ mất nửa cái mạng, anh lại không cảm kích? Còn tự cao tự đại?”

Tố Hàn Hương tức hừng hực nói: “Tộc trưởng, chúng ta dứt khoát đừng lo cho anh ta nữa, giống như trước đây nói với ông, anh ta chỉ là tên ngu xuẩn”.

“Hàn Hương, không được vỗ lễ!”

Sắc mặt TỔ Trường Không sầm xuống.

“Còn không cho người ta nói thật nữa sao…”

TỔ Hàn Hương hừ một tiếng, tuy Trần Đức rất mạnh, nhưng Tố Hàn Hương sinh ra đã thắng thắn mau miệng, muốn nói gì thì nói cái đó, không sợ sống chết, không sợ Trần Đức.

Tố Trường Không thở dài, cũng nói: “Cậu Trần, Tố Trường Không chân thành xin cậu rời khỏi đây, chuyện còn lại, tôi sẽ gánh vác giúp cậu, cậu mau đi đi!”

“Ông gánh vác? Ha ha…”

TỔ Trường Khỏng vừa dứt lời, một giọng nói nham hiếm đột nhiên truyền ra từ hư không: “Tố Trường Không, chỉ sợ ông không gánh được!”

Tiếp ngay sau đó, hư không rách ra một khe nứt, trong khe nứt, một bóng hình mặc áo choàng dài màu xanh đi ra đầu tiên.

Không phải ai khác, chính là Đệ Ngũ Vệ Đông bỏ lại lời độc ác rời đi trước đó!

Sắc mặt Đệ Ngũ Vệ Đông rất lạnh lùng, rất âm hiếm, sát ý nổi lẻn.

Phía sau ông ta, Long Hải Thăng, Tạ Bình cũng đi ra, vẻ mặt lạnh nhạt, trong đôi mắt tràn đầy chế giẻu, cao ngạo.

Ba người quay lại, gần như cùng một lúc, trong hư không u tối lóe lên từng màn sáng liên tiếp.

Sau đó, dưới màn sáng, trong hư không từng bóng hình đi ra!

Người của ba gia tộc Tây Hải đều đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK