Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, Hồn Châu không nói gì.

Nếu Trần Đức bảo ông ta đợi, thì ông cứ ta đợi xem, cũng không vội lúc này.

Rất nhiều người tham gia đánh cược, nhiều đến mức ông lão họ Triệu ghi chép đăng ký cũng phải mất gần nửa canh giờ.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng ông ta tuyên bố: “Các vị, đã đăng ký đủ năm trăm triệu nguyên thạch, những người phía sau giải tán đi”.

Ông ta vừa nói ra, các võ giả xếp hàng phía sau đều thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.

Còn những người đăng ký thành công lại tỏ vẻ vui mừng.

“Lần này, có tổng cộng tám ngàn sáu trăm chín mươi ba người đánh cược với cậu Trần, tổng là năm trăm triệu nguyên thạch thượng phẩm”, ông lão họ Triệu tiến lên một bước: “Cậu Trần, có gì cần nói không?”

Trần Đức gật đầu: “Tôi đánh cược với nhiều người như vậy, là rơi vào hoàn cảnh bất lợi, tôi muốn chọn cổ nguyên trước, các vị chắc không có ý kiến gì chứ?”

Tuy Trần Đức biết rõ mình có thể nhìn được viên cố nguyên nào tốt, viên cổ nguyên nào xấu, nhưng để an toàn, anh vẫn muốn chọn trước.

Dù sao, chẳng may cổ nguyên tốt thực sự bị đám người này mèo mù vớ cá rán chọn đi mất thì sao? Vậy chẳng phải là thiệt lớn rồi?

Canh bạc phải lấy an toàn làm đầu, chẳng phải sao?

“Cậu Trần không nói, thì cũng nên vậy, đây cũng là quy tắc của Thiên Tự Các”, ông lão họ Triệu nói, ánh mắt có vài phần chế nhạo: “Vậy thì mời cậu chọn cổ nguyên trước đi, trong thời gian một canh giờ, cậu phải chọn lựa thật kỹ, hơn tám ngàn đối thủ đấy, ha ha…”

“Việc này không phiền ông nhọc lòng”.

Vừa dứt lời, Trần Đức cũng không khách sáo, nhanh chóng đi lại giữa các viên cổ nguyên, đồng thời, mở con mắt xuyên thấu quan sát.

Chẳng còn cách nào, anh không thể không nhanh, ở đây thực sự có quá nhiều cổ nguyên, muốn xem hết trong vòng một canh giờ thì phải thật nhanh.

“Ha ha, Trần Bát Hoang, đừng vội, cứ từ từ chọn, tao đã đánh cược tất cả nguyên thạch, phải đến mười triệu ngàn cân, đừng để tao thắng quá dễ dàng đấy!”, Quách Khai hô lớn, cười trên nỗi khổ của người khác.

“Đúng là ngu dốt”, sở Kiều cay nghiệt chế giễu nói: “Cách làm này chẳng bằng trực tiếp ném nguyên thạch đi cho xong”.

“Cô hiểu cái gì, chẳng may người ta thắng thật thì sao?”

Quách Khai nói rất lớn tiếng, ai cũng nghe ra trong giọng điệu đầy vẻ chế nhạo.

đi?”

“Như hắn mà muốn thắng, nằm mơ

“Đúng là nằm mơ, cô xem, có ai chọn cổ nguyên như anh ta, xem một lượt là được ư? Tôi thấy đừng lãng phí thời gian nữa thì hơn, chọn bừa một viên đi!”

“Lần này thắng được nguyên thạch, hấp thụ hết, có khi lại có thể đột phá, thật sung sướng…”

Trên thực tế, không chỉ Quách Khai, còn có rất nhiều người chế nhạo Trần Đức, ai ai cũng bàn tán xôn xao, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng mình thắng trận đánh cược, được chia nguyên thạch.

Trần Đức coi như không nghe thấy những lời chế giễu và tiếng chửi đổng này, mở toàn bộ con mắt xuyên thấu, nhanh chóng lướt nhìn từng viên cổ nguyên.

Khoảng hai phần ba canh giờ, đột nhiên Trần Đức dừng lại!

Phía trước người anh có một viên cổ nguyên rất lớn, cao đến hơn ba trăm mét, đường kính đo bằng mắt thường ít nhất hai ba mét.

Toàn bộ cổ nguyên màu đen, tỏa ra hào quang mờ mờ.

Trần Đức dừng chân trước nó, sắc mặt kinh hãi không thôi.

Viên cổ nguyên trước mặt, từ trên xuống dưới, lại., có các vòng đường vân đại đạo quấn quanh!

Những đại đạo pháp tắc đường vân đó như cái kén, gần như bao bọc cả viên cổ nguyên lại, chằng chằng chịt chịt, đếm không xuể!

Nhìn cổ nguyên trước mặt.

Mặc dù Trần Đức đủ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn nổi lên làn sóng dữ dội!

Phải biết rằng, quả Huyết Ngọc Tử Hải, cũng chỉ có hơn ba mươi pháp tắc đại đạo, trật tự đại đạo bao quanh!

Đá sơ sinh được Vạn cửu Khung coi như bảo bối, cũng chỉ có sáu đường đại đạo!

Còn cố nguyên trước mắt…

Trần Đức lại không đếm xuế!

Chằng chịt chi chít, các đường liên tiếp nhau!

Ai có thể ngờ được, một viên cổ nguyên có bề ngoài không nổi bật, lại… lại khủng bố như vậy?

“Đây chính là sức hút của cược thạch sao?”, Trần Đức coi như cũng hiểu tại sao có những người cược thạch đến mức khuynh gia bại sản rồi, kể cả anh có con mắt xuyên thấu cũng cảm thấy kích thích, kinh ngạc, còn những người không thể nhìn xuyên thấu, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, thủ đoạn, thấy một số viên đá trông có vẻ không tệ, thì sẽ có tâm trạng thế nào?

“Chính là nó…”

Trần Đức thực sự khó mà tưởng tượng bên trong viên cổ nguyên này có gì, hôm nay, cho dù không đánh cược, anh cũng phải mở viên đá này ra, xem xem rốt cuộc bên trong có báu vật thế nào!

ôm tâm trạng kích động, mong đợi.

Trần Đức giơ tay. “Ầm ầm!”

Viên đá bay lên, theo Trần Đức cùng về phía trước ông lão họ Triệu: “Chính là nó”.

“Chắc chắn không?”, ông lão họ Triệu thấy Trần Đức chọn một viên cổ nguyên to như vậy, có hơi ngạc nhiên, tuy ở đây có rất nhiều cổ nguyên, nhưng số lượng cổ nguyên cao to như này cũng có hạn.

Hơn nữa, hòn đá lớn thế này, từ lúc được đào lên đã có người tiến hành thăm dò, khi đến được đây, cũng sẽ có người giỏi nguyên thuật kiểm tra thăm dò ngay lập tức, nếu thực sự là đá tốt, thì sẽ không ở đây đến bây giờ.

Tên nhóc này…

Đúng là ngốc đến đáng yêu, ngốc đến đáng thương, ba lần bảy lượt chọn cổ nguyên bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK