Đôi mắt Trần Đức lóe lên hung quang, một đôi mắt cực kỳ yêu dị, mát ngự thú xanh biếc rạo rực, thử khống chế người thi triển đại trận, đồng thời Âm Dương Kinh vận chuyến đến trình độ cao nhất, khí tức hỗn độn sôi trào.
“Ầm!”
Bóng dáng Thần Ma bạo động, tay trái phất quyền, ép đổ không gian, quả đấm màu đen hủy diệt tất cả ánh sáng, đánh giết sát trận Bát Nguyên.
Tay trái mở thành chưởng, lúc năm ngón tay lóe lên ánh sáng, đại đạo thần uy quấn quanh, che khuất bầu trời, nguyên khí trắng thuần như thủy triều biển khơi nghênh đón yển nguyệt đao, nghênh đón Nam Cung Trần.
“Soạt soạt!”
Cùng giây,
Hỗn Độn Tử Kim Lôi hội tụ, quấn quanh, giống như từng chiếc xích sắt bao phủ bầu trời, bổ vào hơn một ngàn cường giả bốn phương tám hướng.
“Hô!”
Ly hỏa giống như có sinh mệnh hồi phục, hóa thành môt chiếc chiến xa hỏa diêm, đụng về phía chiến xa màu đen,
Trời đất vang lên, hóa thành vòng xoáy.
Cảnh tượng khủng khiếp, nổ tung giống như từng quả bom nguyên tử, trên chín tầng mây, vân không cũng xuất hiện vòng xoáy cuồn cuộn, không thấy nhật nguyệt.
“Phụt!”
“Phụt!”
Hỗn Độn Tử Kim Lôi nện xuống, thần uy lay động, mấy trăm người ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, trong đó còn có hơn mười người tan thành mây khói ngay tại chỗ.
Ly hỏa và chiến xa va chạm với nhau, thời không sụp đố, xuất hiện một vùng hỗn độn, ly hỏa tán loạn, chiến xa màu đen chia năm xẻ bảy.
Nam Cung Trần huy động yến nguyệt đao, đánh nhau với Trần Đức, trong hư không lóe sáng, khó mà bắt được bóng người.
Áo quần Trần Đức đã nhuốm máu, Tự Tại Thần Ma Công phía sau đã mờ đi rất nhiều, dù anh rất mạnh, nhưng đổi mặt với đại trận Bát
Nguyên, lại đối mặt với Nam Cung Trần thì vẫn tương đối quá sức, trên người xuất hiện từng vết máu, máu thịt lồi lên, nhìn mà giật mình.
Nhưng,
Nam Cung Trần cũng không khá hơn chút nào.
Cơ thể ông ta đã trở nên cực kỳ già nua, khí huyết suy bại, quay về tóc trắng, lập tức già đi mấy chục ngàn tuổi, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
“Lão già kia, hôm nay tôi lấy mạng ông, diệt Bát Nguyên Tông của ông!”
Trần Đức lửa giận ngút trời, dưới tốc độ mắt thường, vết thương điên cuồng mở rộng, huyết mạch điên cuồng sôi trào, không gian bốn phía cũng đang nhảy nhót, theo gầm thét của anh mà sụp đổ.
Nam Cung Trần không cần mạng,
Anh cũng không cần mạng.
Hoàn toàn không hề có phong bị, để mặc hung quang của sát trận Bát Nguyên, phù văn rơi trên người anh, mỗi một tấc ánh sáng hạ xuống, gần như đều sẽ làm anh bị thương nặng, khiến xương cốt da thịt anh thành mảnh vụn.
Nhưng,
Trần Đức không quan tâm!
Trong mắt anh chỉ có Nam Cung Trần!
Cơ thể mang theo máu không ngừng ép tới gần, đõi mắt như bọ cạp, hoàn toàn khóa kín Nam Cung Trần, mớ toang đại hợp, điên cuồng sôi trào các loại võ kỹ, quyền, chân.
Ly hỏa đã mờ, tạm thời không thể khôi phục, Hỗn Độn Tử Kim Lôi đi theo anh như lôi thần giáng thế, trong chu vi hai trăm dặm, sấm sét màu tím điên cuồng quét qua.
Cũng may có Hỗn Độn Tử Kim Lôi,
Nếu không thì,
Với trận pháp một ngàn người Bát Nguyên Tông đang nóng lòng thúc giục, Trần Đức có khả năng sẽ trực tiếp rơi ra ngoài.
Có sấm sét quấy nhiễu, đã có hơn trăm người chết chính giữa trung tâm sấm sét.
“Không thể tiếp tục như vậy nữa, lão tổ sắp không chống đỡ được rồi, các người thúc đấy sát trận, ba vị thái thượng trưởng lão cùng tôi đi lên trước, bao vây kẻ địch!”
Bốn hóa thạch sống cấp Khai Thiên của Bát Nguyên Tông đã không ngồi yên nối, khả năng hồi phục của đối phương quá khủng khiếp, sát trận Bát Nguyên căn bân
không thể nào tàn sát được anh, mà đối phương gát gao cắn Nam Cung Trần không buông, không hề quan tâm đến bọn họ.
Cứ kéo dài như vậy cũng không hề ổn.
Bọn họ chỉ có thế liều mạng!