Đúng lúc này, khi nắm đấm của Trần Đức sắp hạ xuống thì bỗng có một tiếng hét truyền đến.
Giây tiếp theo, một ông lão già cả chợt xuất hiện trong khoảng không gian này.
Người đó là Quan Lan!
Khí thế của ông ta cực kỳ kỉnh người, như là xé rách không gian bước một cái đã xuất hiện giữa Trần Đức và Cố Tinh Hoa!
“Thầy ơi, cứu con!”
Cổ Tinh Hoa nhìn thấy Quan Lan, kích động bật khóc, đối mặt với cái chết thì còn kiêu ngạo, ngông cuồng gì nữa? Chỉ còn lại sự hoảng sợ hai chân như nhũn ra.
Quan Lan xuất hiện khiến hắn như bẳt được cọng rơm cứu mạng.
Trái tim đang căng thẳng chợt thả lỏng lại rất
nhiều!
Có Quan Lan ở đây, ai có thể giết hắn? “Cút!”
Trân Đức hoàn toàn làm lơ Quan Lan, cũng không có ngừng tay, mặc kệ người đến là ai, có thản phận cao bao nhiêu hay mạnh thế nào thì cũng chẳng thể ngăn cản anh!
Một quyền đấm thẳng về phía trước!
Nơi nó đi qua, không gian gợi lên từng tầng sóng gợn, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Sau đó, Quan Lan bỗng thấy… không gian chợt nứt ra!
Giống như một tấm gương bị vỡ, xuất hiện từng vết nứt!
Trong những vết nứt ấy là vô số khí tức hổn loạn, đen ngòm một mảnh!
Mí mắt Quan Lan giật giật, lòng thầm trầm trọng, ông ta định giúp Cổ Tinh Hoa đỡ một quyền này, nhưng giờ lại không có lòng tin đó nữa!
Thế nhưng, dù cho Quan Lan nghĩ thế nào, có hối hận hay không thì một quyền của Trần Đức cũng đã đập tới, không ngừng phóng to lên trong con ngươi ông ta.
Quan Lan đành phải giơ hai tay lẽn làm động tác đón đỡ chắn trước người, xung quanh cơ thế ngưng tụ ra một lớp màng phòng ngự.
“Ầm!”
Gần như cùng lúc đó, nắm tay của Trần Đức cũng đấm thẳng tới.
Và không có gì ngoại lệ, lớp phòng ngự kia cũng nát bấy. Một quyền của anh tiếp tục đấm thẳng vào hai tay Quan Lan.
“Ầm!”
Sau đó, đôi bàn tay của Quan Lan lập tức gãy, bị thương nặng!
Chưa chờ ông ta phản ứng lại, Trần Đức đã giơ tay nầm lấy bả vai Quan Lan, dùng sức quăng một cál như ném một tảng đá đi ra ngoài.
Kế tiếp, anh lại ra thêm một quyền nữa. Mà lần này, là đấm về phía Cổ Tinh Hoa.
Chỉ trong 0,1 giây ấy, nắm đấm của Trần Đức đã đập lên người cố Tinh Hoa.
CỔ Tinh Hoa muốn khóc, nhưng nước mẳt chưa kịp rơi đã trực tiếp biến mất! Hóa thành một đống sương máu nố tung trên không, đỏ thẳm một mảnh, mùi máu tươi lan khắp xung quanh, hóa thành cát bụi! Giống như chưa từng tồn tại trên đời!
Trái lại, Trần Đức vẫn lững thững, bình tĩnh, thong dong, khóe miệng cong cong.
Đánh Quan Lan bị thương nặng, thoáng cái giết chết CỔ Tỉnh Hoa với anh giống như là đang làm một chuyện hết sức nhỏ bá không đáng kể, còn nhẹ nhàng, đơn giản hơn cả uống nước.
Mạnh đến vô địch!
Đệ tử nội viện, giáo viên rồi cả Công Tôn Hằng đều bị Trần Đức làm cho chấn động.
Bọn họ đã sớm đoán được cổ Tinh Hoa sẽ chết, nhưng trước khi chết thì Quan Lan đã ra tay!
Đó là Thái thượng trưởng lão nội viện đấy!
Nhưng vẫn không thế ngản cản Trần Đức.
Điều đó có ý nghĩa như thế nào?
Sự rung động của mọi người giống như nhìn thấy một đứa trẻ 3 tuổi dùng một quyền đánh chết một con hổ nặng cả ngàn kg!
Hàng ngàn người miệng đắng lưỡi khô, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Quan Lan khó khản lám mới rơi xuống đất dừng lại được, lòng chợt cảm thấy hết sức nặng nề, trăm mối cảm xúc.