Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng lão Đinh vừa mở miệng, đột nhiên Trần Đức quát lên,

Đinh Nghi bất ngờ chỉ cám thấy thần hồn run rẩy, giống như tiếng của thiên thần truyền xuống, không hiểu sao hai chân ông ta cong lại, ờ trước mặt tất cả đệ tử Vô Song môn trực tiếp quỳ xuống!

“Cậu, cậu Trần, tôi…’

Đinh Nghi muốn nói gì đó nhưng Trần Đức không cho ông ta cơ hội nói. ông ta vẫn chưa nói hết, anh điểm một ngón tay vào giữa đôi lông mày của ông ta, cùng lúc đó, có thể nhìn thấy rõ ràng một tia linh khf còn nhỏ hơn sợi tóc xuyên ra, trực tiếp đập về phía Đinh Nghi.

“Phập phập!”

ớ chỗ cách mười mấy mét, tấm thân của Đinh Nghi ầm ầm rơi xuống mặt nước, nước sông nhuốm màu đỏ rực, có thể nhìn rõ ràng quần áo của ông ta đã rách nát hoàn toàn, cơ thể nát da lòi xương, ướt sũng máu tươi, cả người không còn chút hơi thở, dấu hiệu của sự sống.

Sau đó, bành một tiếng, cả cơ thể chia năm sẻ

bảy.

Chết!

Chết thịt nát xương tan!

Đinh Nghi chỉ là gà đất chó ngói, vô dụng không chịu nổi một đòn, Trần Bát Hoang, chỉ dùng đến một ngón tay thôi đấy!

Tô Tây Pha, Ngụy Vô Minh, Lâm Chấn Lôi, Nhạc

Trường Phong và mấy vị trưởng lão hoàn toàn sợ đến sẳp hồn lìa khỏi xác!

Mẹ kiếp… mẹ kiếp, cậu ta còn là người không?

Mọi thứ diễn ra trước mầt là việc mà con người có thế làm được ư?

Việc này gần như là thần tích đấy!

Nhưng tại sao, tại sao trên người Trần Bát Hoang không hề có chút linh khí dao động nào? Bọn họ không phát hiện ra được chút linh khí nào!

Lúc này… đối diện với thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi đến từ giới thế tục, các ông lão, các giáo viên hướng dẫn, có cảm giác như đối diện với tòa nhà cao tầng, ma thần giáng xuống, so với anh, bọn họ chỉ là châu chấu trong đàn cháu chấu, con kiến trong đàn kiến, rác rười trong đống rác rưởi!

Bọn họ đâu thế không hiếu Trần Bát Hoang thực sự đã đột phá một cách cực kỳ quý dị, chỉ trong mười ngày mà đã đột phá được!

Hơn nữa, như anh nói, trực tiếp vượt qua Kim Đan Kỳ!

Đã đạt đến mức mấy ông lão như họ cố gang cả đời, dành cả đời để theo đuổi cũng chỉ có thể ngưỡng vọng!

Rất nhiều lần bọn họ nằm mơ, mơ được đột phá, trở nên mạnh hơn.

Nhưng hai ba trăm năm qua, không có ai làm được!

“Vừa nãy, tôi nhớ còn có người mầng chửi tôi…”, cùng lúc đó, Trần Đức lướt nhìn về phía đám đông, những chỗ ánh mắt lướt qua, lập tức có mấy người chết tại chò!

Bọn họ quá nhỏ yếu, so với Nghiêm Sương,

Đinh Nghi, không biết nhỏ yếu đến mức nào, Trần Đức giết bọn họ dễ như trờ bàn tay.

“Đúng rồi, Nhạc Trường Phong, tôi nhớ vừa nãy ông bảo tôi trả lại những thiên tài địa bảo mà học viện Vô Song tặng tôi phải không?”, lúc này, ánh mât của Trần Đức dồn về phía trưởng lão Nhạc Trường Phong.

Khuôn mặt già nua của Nhạc Trường Phong bỏng trở nên trắng bệch như một tờ giấy trắng, mà còn là tờ giấy trảng quét một lớp sơn trắng, khó coi hơn người chết, gần như không hề do dự, ông ta trực tiếp quỳ xuống, dập đầu:

“Cậu Trần, cậu Trần, xin tha mạng, cầu xin cậu tha cho tôi, tôi có mắt không tròng, có mât mà không thấy Thái Sơn, xin cậu Trần tha mạng!”

Sợ hãi, sợ hãi tột độ, ánh mắt của Trần Đức lướt đến, Nhạc Trường Phong liền cảm thấy mình như bị cái chết, hủy diệt bao trùm, một luồng khí lạnh toát từ đầu đến chân, cả người nổi da gà.

“Bát Hoang…”, cuối cùng Ngụy Vô Minh ở một bên ngồi không yên: “Bát Hoang… có thể đừng giết ông ta không?”

Cầu xin!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK