Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao hãng Mercedes-Benz chậm rãi, dùng tốc độ 200 km/h chạy tới. Bánh xe ma sát với nền xi măng phát ra tiếng chói tai.
Nó chạy đến trước mặt Trần Đức và Lâm Dao khoảng 5m thì dừng lại, đầu xe nhắm ngay Trần Đức.
Trên xe, có một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, hắn ta không xuống xe mà chỉ im lặng ngồi đó, ánh mắt như rắn rết nhìn chằm chằm vào Trần Đức:
“Là mày đánh em gái tao à?”
“Anh, cuối cùng anh cũng đến!”, Trần Đức còn chưa kịp trả lời, Tạ Lan đã chạy ra khỏi cửa hàng: “Anh, mau giúp em trả thù, cậu ta đánh em tận hai bạt tai!”
“ừ, anh biết rồi”, Tạ Dư Ba nói: “Em lui sang bên đi, anh sẽ giúp em trút giận”.
“Vâng!”
Tạ Lan bụm mặt đứng sang bên.
“Bát Hoang…”, Lâm Dao có chút kích động, là cô hại Trần Đức, sớm biết chuyện sẽ phát triển thành như vậy, cô sẽ không gọi anh ra gặp.
“Đừng lo”.
Đối mặt với xe thể thao và Tạ Dư Ba trên xe, Trần Đức vẫn bĩnh tĩnh, lạnh nhạt như không thấy họ, tự tin nói: “Dao Dao, nhà họ Hàn bị tiêu diệt là lỗi của tôi. Nếu nhà họ Lâm không thể dựa vào nhà họ Hàn nữa, vậy từ nay về sau… cứ dựa vào tôi đi”.
Anh chỉ nhàn nhạt nói ra một câu như vậy, sau đó chậm rãi đứng dậy.
“Đúng thế, là tao đánh em gái mày đó”, Trần Đức đứng trước mũi xe, mặt đối mặt với Tạ Dư Ba đáp.
“Không muốn chết thì quỳ xuống dập đầu, sau đó dùng con dao này chặt đứt bàn tay mà mày đánh người đi”.
Tạ Dư Ba ném cây đao dài nửa mét ra khỏi xe thể thao.
Một tiếng “keng” vang lên, cây đao rơi xuống dưới chân Trần Đức.
“Hoặc là… bị tao đâm chết”.
Sau đó, Tạ Dư Ba cười gằn, ngồi xuống trong chiếc xe thể thao, một tiếng động cơ lớn rú lên giống như một con dã thú đang ẩn náu, chuẩn bị sẵn sàng lao vụt ra cắn người bất cứ lúc nào!
“Mày muốn dùng nó đâm chết tao?”
Trần Đức không hề nhìn cây đao dưới chân mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Dư Ba như cũ: “Chiếc xe thể thao này của mày chắc cũng phải hơn chục triệu nhỉ? Mày có thể thử xem nó có thể đâm chết tao không”.
“Hahaha, được lắm nhóc, đủ ngông cuồng, đủ kiêu ngạo, đủ ngang tàng, đáng tiếc… mày đụng phải tao, đụng phải Tạ Dư Ba này, Tạ Cuồng Nhân, xét về độ điên cuồng thì ở thành phố Tân, ai có thể so sánh với tao?”
Tạ Dư Ba đột nhiên cười ha hả!
Lớn đến chừng này tuổi, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một người kiêu ngạo như vậy!
Đây có phải là đang thử thách sự nhẫn nại của hắn ta đến đâu không?
Xin lỗi, đối với con kiến, hắn ta không có chút gì gọi là nhẫn nại.
Giây tiếp theo!
Tạ Dư Ba đạp mạnh chân ga.
“Nhóc con, chết đi!”
“Brừm!”
Tiếng động cơ của chiếc xe thể thao đột ngột tăng tốc, vang dội khắp cả con đường.
Bốn bánh xe ma sát với mặt đất mạnh mẽ, bắt đầu chuyển động!
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe lao vùn vụt về phía Trần Đức với tốc độ nhanh nhất, giống như một con dã thú khổng lồ trên núi, gầm rú vang trời!
“Không!”
Lâm Dao trợn tròn mắt, cô muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn, tốc độ của chiếc xe đó thực sự là cực kỳ cực kỳ nhanh!
Khoảng cách năm mét, lao đến trong nháy mắt!
“Nghiền nát hắn!”, ở bên cạnh, Tạ Lan kích động hét lớn: “Nghiền hắn thành bột đi!”
Tạ Dư Ba giống như đã nhìn thấy Trần Đức bị nghiền nát, ánh mắt hung dữ, điên cuồng, chằng chịt đường tơ máu, hắn ta đạp chân ga hết cỡ, đạp mạnh hết sức có thể.
Lâm Dao tuyệt vọng trợn tròn hai mắt…
Tuy nhiên, đối mặt với chiếc xe thể thao đang lao nhanh về phía mình, vẻ mặt và ánh mắt của Trần Đức lại không chút thay đổi, vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng.
Đúng lúc chiếc xe thể thao lao tới trước mặt anh.
Một bàn tay vưon ra.
Động tác của anh trông có vẻ rất chậm, nhưng thực ra lại nhanh đến cùng cực, trong tích tắc đầu của chiếc xe thế thao đang lao tới dường như đụng phải tảng đá nào đó, phát ra tiếng động cực lớn.
Giây tiếp theo…
‘Bùm!”
Chiếc xe thể thao vốn dĩ đang lao
nhanh hết cỡ thì bây giờ đột ngột dừng lại sau tiếng động lớn đó.