Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như chỉ bởi vì vậy, Đệ Ngũ Vệ Đông cũng không thả mẹ anh, vậy thì dù lần này Trần Đức thỏa hiệp.

Sau này cũng sẽ xuất hiện mâu thuần khác.

Có cảu nói rất hay, tam quan bất đồng, không thế cùng mạnh!

“Họ tên chính là ơn bố mẹ tôi ban, tên này tôi tuyệt đối không đối”.

Trần Đức nói xong, anh lại đưa mắt về phía Đệ Ngũ Vệ Đỏng, đúng mực nói:

‘Tôi hỏi ông một câu, nếu không đổi thì trưởng tộc Đệ Ngũ có phải sẽ không đồng ý thá mẹ tôi ra?”

Trần Đức mở miệng, giọng nói không cao. Nhưng,

Trong mấy ngàn người ở đại điện, ai nấy đều nghe thấy rõ ràng!

Từng câu từng chữ pháng phất một loại ma lực nào đó khiến tâm thần người khác rạo rực.

Thả hay không thả?!

Anh đâu có hỏi?

Rõ ràng là đang chất vấn!

Phía trên cùng,

Ba người Đệ Ngũ Vệ Đông, Đệ Ngũ Chiến Trần, Đệ Ngũ Nhạc Hoa đều hơi sửng sốt,

Mấy Đại Bán Thánh mắt đều khóa trên người Trần Đức, trong lòng Đệ Ngũ Hiên căng thắng, lòng bàn tay xuất hiện từng tia mồ hôi lạnh.

“Ha ha, một Trần Bát Hoang, Bầc Hoang Thiên Vương, vậy mà dám nói chuyện với tôi như vậy”.

Trong tiếng cười của Đệ Ngũ Vệ Đông, rẩt rõ ràng đã kéo ra một loại khoảng cách nào đó với Trần Đức: “Vậy tôi hỏi cậu, nếu không thả thì cậu sẽ

đối đãi như thế nào?’

“Không thá sao?”

Trong tay Trần Đức, một vò rượu thong thá hiện lên, anh đưa đến miệng uống mấy hớp, sau đó giọng mang theo vài phần mùi rượu: “Không thả thì tôi sẽ đạp bể tộc Đệ Ngũ, đích thân đón mẹ tỏi ra khỏi tộc!”

Lúc Trần Đức nói ra lời này, anh vẳn bình tĩnh dửng dưng, nhưng chính loại bình tĩnh dửng dưng này mới là ngông cuồng nhất, khoa trương nhất, khiến người ta kinh ngạc!

Nếu anh phát ra các loại tiếng gầm thét gào rống, tất cả mọi người ngồi đây chỉ biết cười anh bất tài ngông cuồng mà thôi!

Nhưng ngược lại thì khác!

Tất cá người cúa tộc Đệ Ngũ cau mày, sâc mặt trở nên vô cùng u ám,

“Tên nhãi, mày nói cái gì? Đạp phẳng tộc Đệ Ngũ?”

Đệ Ngũ Khôn gắt gao nhìn chằm chằm Trần Đức, hắn ta đã cực kỳ bất mãn với anh: “Chỉ dựa vào mày?”

“Không sai, chỉ dựa vào tao”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK