Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, Trần Võ Si cũng thấy rõ người vừa tới, gương mặt dữ tợn xuất hiện vẻ bất ngờ: “Ha ha, đúng là bất ngờ quá mà, bản tôn đi khắp nơi tìm cô, không ngờ cô lại tự dâng lên cửa!”

Trần Võ Si cười!

Ấn ký thiên đạo, ai mà không muốn có được cơ chứ?

Trần Võ Si cũng không ngoại lệ!

Mấy ngày nay, ngoài tìm kiếm Trân Đức thì hẳn cũng đang tìm Tô Y Y!

Không ngờ Tô Y Y lại tự dâng mình đến trước

cửa.

“Đúng là song hỷ lâm môn!”

Trần Võ Si kích động, không nói thêm lời nào vô nghĩa, một lần nữa ra tay, ngàn vạn sấm sét lóe lên, đồng thời càn quét về phía Tô Y Y.

Mặt Tô Y Y bổng chốc trắng bệch, ánh mắt kiên quyết, từng bước đi tới đỡ lấy!

Cơ thế nhỏ nhắn kia xinh đẹp như trích tiên.

Đáng tiếc.

Lúc nãy đỡ lấy một cước của Trần Võ Si đã hao phí hơn nửa phần nguyên khí của cô ta rồi.

Một tát của Trần Võ Si ập tới, sấm sét huyền thế, cô ta hoàn toàn không thể ngăn cản, lập tức bị tát bay.

“Chỉ mình cô mà cũng dám đối đầu với bản tôn hả, ai cho cô lá gan đó vậy?”

Trần Võ Si cười lạnh, thừa thẳng xông lên, lại một chưởng đánh xuống.

Ầm!

Chưởng ấn sấm sét xuyên qua hư không, rơi xuống người Tỏ Y Y, cô ta cố gắng chống đỡ, chỉ trong khoảng thời gian ngân đã chịu cả ngàn lần sấm sét đánh xuống, vạn tia lửa điện thổi quét.

Đó hoàn toàn không phải lè sấm sét bình thường, nó ẩn chứa thứ sức mạnh không rõ tên, ban đầu Tô Y Y còn có thể cố gắng chống đỡ, nhưng liên tục đánh xuống thế này, chắng mấy chốc cô ta đã không chịu nối nữa, máu tươi đầm đìa, như con diều đứt dây rơi xuống.

Chỉ là…

Còn chưa rơi xuống đất.

Thì Trân Võ Si đã giơ tay bắt lấy, bóp cố, nhấc lên, giọng lành lạnh nhìn chằm chằm cô ta: “Tô Y Y, không biết đầu óc cô nghĩ cái gì mà lại dám đứng ra cứu một tên rác rưởi như thế’.

“Cô nhìn lại tên rác rưới đó xem, đến lúc này vẫn lo bảo vệ bản thân mình, có dám cứu cô không? Dám nói một chữ, nói một câu nào cho cô không?”

Mặt Tô Y Y trắng bệch như tờ giấy, cô ta bị giam cầm thức hải, thứ năng lượng cuồng bạo của Trần Võ Si đang tiến vào ấn ký thiên đạo của cô ta.

“Răng râc!”

Một tiếng vang rất nhỏ, có thế thấy rõ đỉnh đầu Tô Y Y đã nứt ra một khe hở, vầng sáng màu tím từ trong đó bay lên, ấn ký thiên đạo như ẩn như hiện.

“Trần Bát Hoang, mày ngông cuồng lắm cơ mà, lớn gan lắm cơ mà? Sao vậy, bây giờ mày sợ rồi hả?”

Trần Võ Si đắc ý đến cùng cực, hân đã nắm chắc phần thẳng.

“Nếu mày trâu bò đến thế thì cứu nó đi, ha ha, một khi ấn ký thiên đạo bị cướp mất thì cô ta chỉ cách cái chết một chút nữa thôi”.

Giọng nói không trầm cũng không cao, nhưng lại hòa cùng nguyên khí truyền vào tai mổi một người.

Tất cả võ giả ở đây đều rợn cả tóc gáy.

Trần Võ Si quá mạnh mẽ, cao thủ như Tô Y Y trong tay hắn cũng không thể chịu nổi một đòn.

“Ha ha ha!”

Vương Mâu cười: “Lâm Tử Huyên, cô thấy chưa, cái thằng cứu cô bây giờ còn chẳng dám thả một cái râm, cô nói thử xem thằng đó có bị ngu không?”

Mặt Lâm Tử Huyên trắng bệch, không nói tiếng nào, nhưng cơ thế mềm mại của cô ta đang run lên bần bật, lòng đầy lo lắng, sợ hãi, tức giận, hoàn toàn không thể che giấu.

“Răng rắc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK