Trước thực lực khủng bố của Ưng Thương, ngay cả nói thôi cũng có vẻ hết sức xa xỉ!
“Nhóc con, anh cũng giỏi đấy, không biết có phái đối thủ cúa tôi không?’, lúc này, thánh tứ Quản Thiên Túy của Phong Nhẵn Cung bỗng đứng dậy, tràn ngập ý chí chiến đấu, ngăn Trần Đức lại.
“Quân Thiên Túy!”
Hắn vừa nói xong, bỗng dưng, một thanh niên ngồi gần Ưng Thương cũng đứng dậy, cầm quạt xếp trong tay nói: “Thương Thái tôi muốn đầu của người này, biết điều thì cút sang một bẽn đi!”
“Anh Thương!”, vẻ mặt Quân Thiên Túy hết sức nghiêm túc, thấy người đó là ai thì kính cấn nói: ‘Cái loại con kiến này giao cho tôi là được, cần gì anh phải tự mình ra…”
“Vèo!”
Quân Thiên Túy còn chưa nói xong, bồng dưng, cây quạt trong tay Thương Thái giống như ám khí bay ra, xoay quanh cổ hắn một vòng. Thoáng chốc, Quân Thiên Túy – Thần Tôn tầng một lập tức đầu rơi xuống đất!
“Thương Thái tôi làm việc, không cần cậu khoa tay múa chân!”
Thương Thái chụp lấy cây quạt bay trờ về, mặt mày nhẹ nhàng thong dong, giết Quân Thiên Túy giống như bẻ gãy một cây cò, chắng tốn chút sức nào!
Thương Thái mặc một bộ trường bào màu xanh, cầm quạt xếp trong tay. Sau khi giết Quân Thiên Túy cũng chắng thèm liếc hân lấy một cái, chậm rãi đi xuống từ trẽn chô ngồi, đi lẽn giữa thảm đỏ.
“Thương Thái, đệ tử thân truyền của môn chú Thiên Môn?”, trong đám đông, có người nhận ra thân phận của hắn, hít sâu một hơi nói.
“Hân muốn tự mình ra tay ư?”
“Cái này… giết gà dùng sao mổ trâu sao?”
Rất nhiều người đều biết Thương Thái, đệ tư thân truyền của môn chủ Thlẻn Môn – một thế lực đứng đầu trong các thế lực hạng hai!
Là võ giả Thần Tôn tầng 18!
Mà năm nay, hân mới chỉ 29 tuổi!
Hắn đứng dậy khiến rất nhiều người buồn bực, có cần phải thế không vậy?
Giết một tên Trần Bát Hoang thôi mà cũng cần Thương Thái ra tay?
Song, có vết xe đổ của Quân Thiên Túy, không ai dám có ý kiến gì hết.
“A…”
Thương Thái chân trước mặt, cuối cùng Trần Đức cũng ngừng lại, liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, khóe miệng khẽ cong nở nụ cười, lớn tiếng kéo dài giọng nói:
“Chỉ một mình mày thì vẵn không đủ đế tao giết, còn ai muốn giết tao nữa thì ra hết đi, đừng lãng phí thời gian!”
Giọng nói ngân vang của anh quanh quẩn trong toàn bộ khách sạn.
Trần Đức vừa nói xong, trong khách sạn chợt vang lên từng tiếng cười to.
“Ha ha… tên nhóc kia điên rồi hả?”
“Á đù, một người không đủ để giết? Chầc là không biết thực lực của Thương Thái rồi?”
“Ha ha, tôi thấy anh ta chỉ là muốn nổi tiếng trước khi chết thôi. Cái loại con kiến ấy đúng là
buồn cười”.
Từng tiếng mỉa mai, dè bỉu như tiếng sóng biến vang vọng khắp khách sạn và quảng trường!
Ưng Thương ngồi trên vị trí của mình, nhàn nhã uống rượu xem trò hay, giống như mọi thứ đều không liên quan đến mình.
“Thương Thái”.
Bấy giờ, lại có một bóng người đột nhiẻn đứng dậy: ‘Nếu thâng oât con kia muốn có thêm mấy người giâm đạp cậu ta thì Lâm Phong tôi cũng gia nhập!”
“Còn có Cơ Lễ tôi nữa”.