Bước xuống theo cô cũng phải hơn mười người, phía sau xe còn hơn ba bốn trăm người, những người này thoạt nhìn rất tầm thường, ăn mặc mỗi người mỗi kiểu, nhìn giống như dân lưu manh đường phố vậy.
Cô gái đi đầu chính là Ân Thập Nương, Tiêu Mạn Y!
Bên cạnh cô chính là Phì Tứ, cùng vài thủ hạ đắc lực do chính các cô lựa chọn, đề bạt.
Cô dẫn theo nhiều người như vậy, khiến cho cả một quảng trường rộng lớn lập tức bị vây chật cứng.
Người của Tiêu Mạn Y không thích nói chuyện quy củ như Trương Thiên Dương, mặc xác cái quái gì doanh nhân tinh anh, máu mặt, hết thảy đều bị xô ra một bên nhường đường cho Tiêu Mạn Y bước vào.
Tiêu Mạn Y mặc đầm dài đen từ đầu đến chân, dáng vẻ mười phần là của một chị đại thế giới ngầm, ngôn hành cử chỉ thận trọng, cô liếc nhìn Trần Đức, không nói gì thêm, rồi lại quay đầu nhìn Tạ Lan.
“Ân Thập Nương!”
“Ranh con này là ai vậy, mà ngay cả Ân Thập Nương, Trương Thiên Dương rồi cả Tống Ngữ Yên đều muốn bảo vệ nó?”
“Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Ân Thập Nương, ba vị nữ thần đấy, cô nào cũng đều là người trong mộng của đám đàn ông, thế quái nào Trần Bát Hoang đều được hưởng hết vậy?”
Có một cậu ấm nói nhỏ, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người ba cô gái.
Đây là ba người đẹp với ba phong cách hoang toàn khác nhau!
Tống Ngữ Yên là người đẹp chân dài, lạnh lùng băng giá.
Lâm Dao, nhan sắc khó ai bì, hoạt bát đáng yêu, vóc dáng yêu kiều, ngay cả phụ nữ nhìn cũng phải mê mẩn ao ước.
Còn Ân Thập Nương, nhan sắc tuy không bằng hai cô kia, nhưng cũng hơn hẳn 90% phụ nữ bình thường, hơn nữa trên người cô toát ra phong thái của nữ hoàng, cao sang quý phái, thứ khí chất trời cho ấy hoàn toàn bù đắp được sắc đẹp còn thiếu.
Ba cô gái cùng đứng với nhau, khung cảnh bất chợt sáng bừng lên.
“Ha ha ha… Được…rất được…”, Tạ Lan nhìn ba cô gái, trong lòng vừa ước ao vừa ganh ghét, song song đó là căm hận, cười nhưng trong lòng giận dữ, không khác gì phát rồ.
“Đông người thì giỏi lắm à? Độc Nhãn Tiết, xông lên bắt thằng chó chết đó! Để tôi xem con mẹ nó đứa nào dám cản, đứa nào dám ngăn!”
“Vâng!
II
Độc Nhãn Tiết đáp lại, liếc mắt nhìn mấy trăm người chung quanh, cười gằn, tiện tay chỉ vào hai người: “Mày, mày, đi dọn cỏ chỗ này cho tao, tống cổ bọn vệ sĩ này hết đi, đứa nào không phục, giết đứa đó!”
“Vâng!”
Hai tên võ giả hét lên một tiếng, sau đó lao về phía đám vệ sĩ của Trương Thiên Dương. Bọn họ không nói một lời nào, trực tiếp ra tay.
Hai mươi, ba mươi tên vệ sĩ cùng xông lên, có điều, còn chưa đến mười nhịp thở, tất cả đã bị đánh bay. Trong đó có ba người chết ngay tại chỗ, máu chảy ròng ròng.
“Cút!’
Một võ giả thét to, giọng của hắn ta vô cùng chói tai.
Vệ sĩ do Trương Thiên Dương dẫn đến liếc nhìn nhau, sắc mặt bọn họ tái nhợt, đám người đứng gần hai tên võ sĩ kia vô thức lùi bước.
Đành chịu thôi!
Ba đồng nghiệp đã chết ngay trước mặt bọn họ.
Tuy biết rằng hai tên kia muốn giết gà dọa khỉ, thế nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, đã khi nào trải qua trận chiến đáng sợ như thế này đâu chứ? Cảm giác sợ hãi ập đến khiến chân bọn họ bất giác run lên.
Những vệ sĩ mà Trương Thiên Dương dẫn đến vẫn chỉ là người bình thường.
Tại đây có hình