Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là thần vương!

Cường mạnh hơn rất nhiều so với thần tôn!

Chỉ một trận khí thế, cũng rất ít người có thế chịu được!

Kể cả Trần Đức mượn sức mạnh của Linh Lung cũng không được!

Lúc này Chiếu Vương đang nối giận thực sự, nối giận hết sức!

Một tiếng quát lớn, không chỉ có Trần Đức lùi lại mấy bước, kể cả đám người Chu Tử Hiên, Phó Vĩnh Sinh, Tô Trung Dương cũng lùi lại liên tiếp, nếu không phải có Long Vệ hộ vệ, e rằng bọn họ cũng bị thương!

Uy nghiêm của Thần Vương, cường mạnh vô đích!_________________________________________

ông ta đứng ớ đó như một tòa núi, cho người ta áp lực vô cùng nặng nề!

“Ầm!”

Ưng Chiếu đích thân ra tay, một chưởng từ xa đập về phía Trần Đức.

Một chưởng này giống như thiên thần giáng xuống, giữa lòng bàn tay lại có sức mạnh pháp tắc.

Vô cùng bá đạo!

Sự bá đạo đó, e rằng ba mươi ngàn võ giả bên ngoài Thiên Điện, cảm thấy hít thở cũng rất khó khăn, một số người thực lực hơi yếu, thậm chí vì nghẹt thở mà chết ngất tại chỗ!

Một chướng từ trên trời giáng xuống!

Liền sau đó, Thiên Điện chấn rung, bóng hình của Trần Đức trực tiếp biến mất, bị khói bụi che phủ, vị trí mà anh đứng xuất hiện một cái hố khống lồ sâu đến trăm mét!

“Đây là Thần Vương sao?”, trong mât Chu Tứ Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc nói. Tuy phụ hoàng của anh ta cũng là Thần Vương, nhưng giữa Thần Vương với nhau rất ít ra tay, phải nói là cực kỳ hiếm.

Mà lúc này, khi cảm giác được sự khủng bố trong đó, Chu Tử Hiên là hoàng tử cũng thấy khá là sợ hãi.

Một chướng này, dù Trần Bát Hoang sứ dụng bí pháp gì đó, trực tiếp tăng thực lực lên đủ để sánh bằng Ưng Tiếu Long thì cũng không thế nào sống sót!

Chín tên trưởng lão và đám Chu Tử Hiên đều nhìn xuống hố sâu.

Bụi bặm tản ra, quả nhiên!

Trần Bát Hoang cả người là máu nằm trong hố sâu giống như một con cá chết, chẳng hề nhúc nhích!

Ngay cả hô hấp, tim đập cũng biến mất!

Chết!

Anh ta chết thật rồi!

Ba người Tô Trung Dương, Phó Vĩnh Sinh, Diệp Lễ Cuồng nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong

mắt nhau, mồm miệng khô khốc, Chiếu Vương ra oai thì dù họ không phái kẻ địch, nhung giờ cũng khẽ run, toát mồ hôi lạnh.

“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, hai người các ông hãy nghiền hắn thành tro đế báo thù cho đại trướng lão!”, Ưng Chiếu khoanh tay mà đứng, trong mắt tràn ngập sát khí.

“Còn nữa, lập tức cử người điều tra tên kia, hễ là người có liên quan tới hắn, bất kế là bạn bè, người phụ nữ hay kẻ địch của hắn, ai từng qua lại với hẳn đều giết hết khỏi cần bàn!”

Tuy Trần Bát Hoang đã chết, nhưng cơn giận của ưng Chiếu lại chắng hề giám đi hay biến mất!

Bởi vì, chỉ là một con kiến Thông Thần nhưng lại trực tiếp giết chết ưng Tiếu Long trước mặt ông ta!

Chuyện này là một tốn thất trí mạng đối với nhà họ ưng!

Một gã Thần Tôn đính đó, chẳng đến trăm năm thì ưng Tiếu Long chắc chắn sẽ trở vị Thần Vương thứ tư của nhà họ ưng!

Vậy mà, ông ta cứ thế đã chết!

Còn là chết dưới mí mắt của ưng Chiếu ông ta!

Không chỉ là nhà họ ưng bị tốn thất cực kỳ nặng nề, không có cách nào cứu vãn. Mà mặt mũi của ông ta cũng như là bị người ta tát cho một cái thật mạnh!

Một con kiến chết, hoàn toàn không đủ để khiến ông ta há giận!

“Vâng!”, nhị trưởng lão ưng Diễn Sinh, tam trưởng lão Ưng Lãng đáp.

Sau đó, hai người đi đến trước hố sâu, vận chuyển linh khí, đồng loạt đánh ra một quầng sáng về phía xác của Trần Đức!

Nhung ngay lúc này!

Trần Bát Hoang vốn không còn chút sự sống nào bỗng mở mắt!

Cứ thế mở to mắt giống như xác chết vùng dậy!

Cùng lúc đó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK