Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc vừa nói ba chữ ‘dựa vào ông’, bóng hình Trần Đức đã biến mất tại chỗ!

Trong một phần ngàn giây, đã xuất hiện trẽn

đỉnh đầu Lang Thương!

Chỉ cách ỏng ta nửa mét!

Tốc độ như vậy thực sự quá nhanh, ở hiện trường, không có ai kể cả Lang Thương cũng không phản ứng lại được!

Lúc hai chữ ‘cũng xứng’ vừa dứt, Trần Đức giơ chân đạp mạnh lên mặt Lang Thương.

“Ầm!”

Từ không trung đến mặt đất!

Đầu của Lang Thương trực tiếp lún xuống đất, sau đó ầm ầm nổ tung!

Chết!

Người canh giữ, người mạnh nhất Vân Tiêu Giới chết tại chỗ!

Từ lúc Trần Đức lên tiếng đến khi Lang Thương chết.

Chỉ chưa đến mười giây!

Cũng chí trong mười giây, người canh giữ khiến tất cả mọi người cúi đầu, kính sợ, sợ hãi, vị thần trong lòng tất cả mọi người đã bị dẫm chết, thần

hồn tiêu tan!

Cả quá trình, Lang Thương hoàn toàn không phản công lại, bất luận thế nào ông ta cũng không ngờ, ông ta ôm lòng quyết tâm chiến thắng, nghiền áp tất cả đến nơi này, lại chết nhanh như vậy, nhanh đến mức cũng không cảm thấy đau đớn!

Cùng với đầu não, máu tươi nổ văng tung tóe.

Cả bầu trời hoàn toàn tĩnh lặng!

Trong sự yên tĩnh, Trân Đức dảm chân lên thi thể Lang Thương, đôi mắt lướt nhìn ba người Đệ Ngũ Vệ Đông, Long Hái Thăng, Tạ Bình: Thổ dựa của các ỏng, hình như… chẳng ra sao cả!”

Giọng nói thản nhiên vang lên, mọi người hoàn toàn chưa hoàn hồn lại, cuối cùng tỉnh ra, không thế tin nổi nhìn chằm chằm cơ thể dưới chân Trần Đức, rồi lại nhìn vị trí Lang Thương đứng trước đó theo bản năng.

“Sao…sao… sao… sao lại thế…”

Đệ Ngũ Vệ Đông cất giọng run rẩy, nhìn chằm chằm xác chết không đầu giống như nằm mơ.

Lang… Lang Thương… cứ vậy mà chết Ư?

Vãi!

ông ta chết thế nào vậy?

Đến bảy giờ tộc trưởng ba gia tộc lớn vẫn thôn người, trên thực tế, không chỉ có ông ta, tất cả mọi người trong chiến trường đều thôn ngây người!

Kế cả là nằm mơ, hay là bị ảo giác, hay là nối lên ý nghĩ kỳ lạ, bọn họ cũng tuyệt đối không ngờ Lang Thương lại chết như vậy!

Chết không hề có chút giá trị!

Giết chết ông ta, cứ như… cứ như đập chết một con ruồi?

Không không không, còn dẻ hơn đập chết ruồi!

“Chết rồi? Ngươi canh giữ chết rồi?”

“Vãi, mau, tát tôi một cái đi, chắc chẵn là tôi đang nằm mơ”.

“Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!”

Lúc này mấy chục triệu võ giả đều sôi sục, người nào cũng cho rằng mình nằm mơ, là áo giác, bảo người khác đánh mình, véo mình thật mạnh, thậm chí là cắn đầu lưỡi, muốn tỉnh lại từ trong ảo giác, giấc mơ.

Ngay cả Đệ Ngũ Vệ Đông cũng tướng mình bị ảo giác, nhắm mắt lại, hai ba giây sau lại mở mắt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK