Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Minh nói với giọng hết sức nghiêm trọng, ưng Thanh Vũ vừa tiến vào học viện Vô Song, lão đã dùng cách đặc biệt báo cho nhà họ ưng.

Nhưng cũng không ngờ bên ấy lại cử hắn ta tới!

ưng Thiên Hà là loại người nào?

Nói đơn giản là chẳng ai có thể hiếu hắn ta nghĩ gì, cách làm việc của hân ta hoàn toàn là thích gì thì

làm nấy, một giây trước còn có thế xưng anh em với cậu, nhưng tiếp theo có khi đã trở thành kẻ thù muốn lấy mạng cậu!

Thật sự là làm việc tùy theo tâm trạng, hoặc có thế nói là… mặc sức làm bậy!

Luồng dao động khủng bố quanh người Ưng Thiên Hà khiến lòng người run sợ, vô số người cảm thấy trái tim mình như đang bị một ngọn núi đè lên.

“Anh là ai?”, Trần Đức nhìn bóng người đằng xa, nhíu mày hỏi.

“Tôi?”

Mni If hAnn Hflf cárti lảiI 1*1n<i KÂ cárti Kản <11 iwan Ti&i thiIirát nàv HaữbsHUAAhẢ tảể* uâ nhái hánh <*hara

Hắn ta đứng trên bầu trời, dưới tầng mây đen nhìn xuống Trần Đức: “Loại kiến hôi như mày không biết Ưng Thiên Hà tao cũng là bình thường thôi”.

“Nghe cho kỹ này thằng nhóc, tao tên ưng Thiên Hà đến từ nhà họ ưng ò Vân Tiêu Giới, anh họ của ưng Thanh Vũ”.

“Bất kể mày cỏ thân phận và thực lực gì, đến từ đâu, tao chỉ có hai yêu cầu với mày”.

“Thứ nhất, Lâu Vạn Xuân là ưng Thiên Hà tao… bảo vệ!”

“Thứ hai, mày dẫn theo ưng Thanh Vũ ngoan ngoãn theo tao về tiếp nhận xử phạt”.

Lời nói vừa dứt, ưng Thiên Hà đưa mắt nhìn Trần Đức, hân ta thấy chắc chân một ngàn phần trăm Trần Đức sẽ làm theo yêu cầu của mình.

Dẳu sao,

Lảu Vạn Xuân hắn ta cũng chẳng coi ra gì.

Một thứ cặn bã của Côn Luân Hư thì được coi là thứ đồ chơi gì chứ?

Từng bóng người trong nội ngoại viện của Vô Song môn đều kinh hãi nhìn bóng dáng trên bầu trời

kia, đầu óc trống rỗng,

Dù cách nhau ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét, bọn họ vẫn cảm nhận được áp lực kinh khủng,

Ba người thực lực thấp kém Đàm Thu, Trương Tử Đằng và Giang Hồ Hải sắc mặt đỏ ửng, bọn họ đã ho ra máu.

Đột nhiên,

Chẳng ai ngờ Trần Đức không những không sợ, ngược lại anh cười gằn, sát ý lóe lên: “Tao cho mày mười giây, cút!”

Một chữ cút quát ra,

Kinh động chín tầng mây, một đám mây đen nổ bùm một tiếng, tia chớp lóe sáng, cực kỳ nhức mắt.

Làm sao anh có thể đi cùng Ưng Thiên Hà chứ? Cũng làm sao giao Ưng Thanh Vũ cho hắn ta được?

Với tình hình hiện tại của Ưng Thanh Vũ, dù là ai tới anh cũng không yên tâm!

Huống chi,

Anh rất ghét người khác dùng giọng điệu ra lệnh đó nói chuyện với mình.

Phía chân trời.

ưng Thiên Hà sửng sốt,

Gần như tất câ mọi người đều ngẩn ra sững sờ.

Trần Bát Hoang…

Bảo ưng Thiên Hà cút?

Da đầu Ngụy Vô Minh tê dại, lão đặt mông ngồi dưới đất, con ngươi mở thật to!

Trần Bát Hoang điên rồi sao?

Dù có thể chiến thắng Lâu Vạn Xuân, nhưng anh sẽ thắng được ưng Thiên Hà ư?

ưng Thiên Hà còn mạnh hơn rất rất nhiều so với Lâu Vạn Xuân!

Điều quan trọng nhất là sau lưng ưng Thiên Hà đại diện cho nhà họ ưng!

Đâc tội với hân ta, đồng nghĩa với việc đắc tội nhà họ ưng!

Hành động của Trần Đức có khác gì người điên đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK